“Cái gì?” Thôi Minh Quỹ thật sự bị dọa.
Hắn suy nghĩ vạn khả năng nhưng chưa bao giờ nghĩ ra lão nhân luôn bị giới quý tộc ở đế quốc cười nhạo cùng sỉ nhục lại chính là chiến thần bất khả chiến bại một thời?
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì có thể vẫn có chút manh mối.
Chiến Thiên Hầu ở trong Vân Mộng thành, Lâm Bắc Thần thanh danh vang dội ở học viện Số 3, Lăng thị nhất tộc có thân phận đặc biệt ở đế quốc... những thứ này có lẽ đều không phải là sự trùng hợp.
“Thực ra còn có một bí mật cực lớn khác mà ít người biết.” Thôi Hạo nhìn khuôn mặt tuấn tú của con trai, hơi do dự, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, một kết giới vô hình bao trùm toàn bộ đại sảnh, sau đó nói: “Lăng thị nhất tộc có địa vị đặc biệt ở đế quốc con có biết tại sao không?”
“Tại sao?” Thôi Minh Quỹ theo bản năng hỏi.
Thôi Hạo nói: "Bởi vì Lăng thị nhất tộc chính là hoàng tộc Tiền triều.”
Thôi Minh Quỹ ngây người, tin tức này chắc chắn là một quả bom lớn.
Hoàng tộc Tiền triều? Đây là một cách nói dễ nghe, nói khó nghe, e rằng phải miêu tả bằng 4 chữ ‘tàn dư của Tiền triều’.
Hoàng thất của đương kim đế quốc Bắc Hải lại cho phép hoàng tộc Tiền triều đã từng chấp chưởng binh quyền, đồng thời cho phép bọn họ nâng đỡ ra một Chiến Thiên Hầu... cái này, bất kể trong sách sử của một triều đại nào cũng đều là một chuyện cực kỳ điên rồ, hoàng đế bệ hạ năm đó khai quốc lại khoan hồng độ lượng như vậy sao?
“Chuyện này con biết là được rồi.” Thôi Hào nói: “Ông cụ non con có thể giữ bí mật, đó là lý do tại sao phụ thân muốn nói cho con biết điều này, nhưng cũng là bởi vì con già dặn, luôn thích dùng suy nghĩ của người lớn để đo lường sự việc, chẳng hạn như trong tâm tư của con, kỳ thật muốn đứng đội Vệ Danh Thần, như vậy không tốt.”
Thôi Minh Quỹ cười nói: “Vâng, phụ thân, hài nhi biết.”
Thôi Hạo gật đầu nói: “Hôm nay ta nói cho con chuyện này, chẳng qua là để con biết Vệ gia là một quái vật khổng lồ, tiềm lực sau lưng Lâm Bắc Thần không nhỏ, hai thế lực lớn va vào nhau, nhất định sẽ tạo nên cơn sóng dữ ở đế quốc, cha con ta không nên tùy tiện lựa chọn đứng đội trong vòng xoáy này.”
Thôi Minh Quỹ trở nên nghiêm túc, nói: Vâng, con hiểu.”
Thôi Hào rất hài lòng với biểu hiện của con trai, lại nói: “Con đã gặp được Lâm Bắc Thần, nói một chút ấn tượng của con đi.”
“Cha đang kiểm tra con à?”
Thôi Minh Quỹ nghiêm túc suy nghĩ, trải qua những gì nhìn thấy ngày hôm nay, trong đầu lướt qua một lần, nói: "Như lời đồn, hắn kiêu ngạo bất phàm, là người không tha khi không có lý do, trong xương cốt có loại tàn nhẫn không thuộc về tuổi tác, làm việc không lưu đường sống... có người nói hắn não tàn, hài như cho rằng điều này có thể đúng.”
“Còn gì nữa không.” Thôi Hạo hỏi.
Thôi Minh Quỹ suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn có thể vì những người dân bị thương kia mà đứng ra, bản tính hắn không xấu... chà, hắn cũng rất tinh ý, có thể phát hiện ra hài nhi đã đến hiện trường từ lâu... cái khác, tạm thời chưa nhìn ra.”
Thôi Hạo cười nói: “Nhất định là con đã từng nghe qua bài hát Tiếu Hồng Trần.” "A, đương nhiên là ta có nghe qua.”
Thôi Minh Quỹ nói: “Ca từ của bài hát này không nhẹ nhàng, nhạc thì lả lướt, nhưng khi kết hợp với nhau, càng nghe càng thấy có hương vị, không nhịn được mà nghe lại vài lần, bây giờ toàn bộ Vân Mộng thành đều đã biết, nhiều thanh lâu, tửu lâu đều đang mở bài này.”
Thôi Hạo gật đầu, cuối cùng nhẹ nhàng ngâm nga: "Hồng Trần thật là nực cười, Hồng Trần nhàm chán nhất, coi trời bằng vung cũng tốt, đến cuối đời này, lòng ta cũng không còn xao động, chỉ cần đổi nửa đời tiêu dao...”
Hắn hát bài hát một cách rất nhiệt tình, từng từ từng từ hát hết bài.
“Nghe bài hát phải nghe khúc, nhìn từ muốn nhìn ý, giai điệu và ý nghĩa của bài hát này không thể do một thiếu niên viết, nếu nó do Lâm Bắc Thần viết, thì thiếu niên này chính là đang lừa mọi người đại trí nhược ngu, trời sinh đã thông thái tuyệt vời rồi, còn nếu không phải hắn viết, vậy hẳn là do lão gia tử Lăng Thái Hư viết rồi, cũng phù hợp với tâm tình của hắn, mà mặc kệ ai viết thì đều có thể nói rõ ràng cho chúng ta một tin tức...”
Thôi Hạo trông nghiêm túc hơn bao giờ hết, ánh mắt như điện nói: “Không nên đi trêu chọc Lâm Bắc Thần.”
Thôi Minh Quỹ chưa bao giờ thấy cha nói chuyện nghiêm nghị với mình như vậy, kinh hãi vội vàng nói: “Vâng, cha, hài nhi nhớ kỹ.”
Thôi Hạo hài lòng gật đầu nói: “Được rồi, mất nhiều thời gian quá, con nghỉ ngơi đi, còn nhiều chánh vụ cần cha giải quyết nữa.”
...
“Cái này là cái gì?” Lâm Bắc Thần nhìn một cây giống khoai mỡ màu đỏ kỳ lạ trên bàn, nói:
“Sư phụ, người vào núi sâu săn kho báu, chẳng lẽ chỉ vì nó?”
Đinh Tam Thạch nói: “Cái này được gọi là Tử Kim Tỏa Dương, nó là một loại thần thảo phụ trợ tu luyện Huyền khí, có hiệu quả đối với cảnh giới võ sư, võ sĩ, sau khi vi sư thu thập mấy gia tộc kia, nhận được tin rằng có một cây năm trăm năm ở trong núi, nên ta đã tranh thủ ghé qua vì con, vốn tưởng là sẽ dễ như trở bàn tay, không ngờ lại gặp chút chuyện, đợi đến lúc có nó sau đó rời núi thì mới phát hiện trong một thời gian ngắn Vân Mộng thành lại xảy ra nhiều chuyện như vậy... này, con sẽ không trách vi sư không đáng tin cậy chứ?”
Lâm Bắc Thần thành thật trả lời: “Ban đầu thực sự trách, nhưng bây giờ thì không trách nữa.”
Đinh Tam Thạch bật cười.
“Dược tính của cái này rất dễ mất đi, bây giờ con ăn đi, vi sư hỗ trợ cho con, giúp con luyện hóa dược lực... những chuyện khác nói sau.” Ông ta nói.
Lâm Bắc Thần cũng không khách khí, cầm lấy thần thảo nói: “Sư phụ, cứ ăn sống như thế này à?”
Đinh Tam Thạch nói: “Đúng thế.”
Lâm Bắc Thần há miệng cắn, sau đó một loại chất lỏng chát chát hơi đắng tiến vào cổ họng hắn, không quá khủng khiếp, hắn như nhai mía, cả vỏ cả nước đều nuốt hết.
“Thật ra vỏ ngoài không cần ăn...” Khóe miệng Đinh Tam Thạch hơi nhếch.