Tiêu Bính Cam một đường cõng Lâm Bắc Thần trở lại trong Trúc viện của học viện Số 3, nói: “Ta mới là người bị thương, cánh tay phải của ta còn đang chảy máu này, sao ngươi lại nằm xuống trước thế.”
“Ca gần đây có chút trống rỗng.”
Lâm Bắc Thần nằm trên ghế ở tiền sảnh, thở hổn hển nói: “Mới vừa rồi dùng Nghịch Huyết thuật, hậu di chứng tới, Huyền khí của ta còn chưa khôi phục, lực hệ thủy thi triển không được, gần đây sữa không được bản thân, không có cách nào làm động cơ vĩnh viễn nữa, haizz, buồn người.”
“Ca ca, đệ đệ ta nhìn ra được, đừng nhìn ngươi giả bộ ở bên ngoài huênh hoang, nhiệt độ tăng vọt, nhưng thật ra ngươi cũng không dễ dàng gì.”
Tiêu Bính Cam cảm khái một câu, lập tức lại vô cùng nhiệt tình nói: “Ca, ta thấy ngươi đổ mồ hôi nhiều, hay là ta phục vụ ngươi tắm rửa nhé?”
Hả? Tắm?
Lâm Bắc Thần nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của hắn, trong lòng chợt buồn nôn, thứ chó má này, quấn quít chặt lấy muốn ‘cùng nhau chơi đùa’, không phải là có ý gì khác đấy chứ? Nên đề phòng một chút.
“Không cần.”
Lâm Bắc Thàn dứt khoát từ chối, nói: “Gần đây cũng không biết có chuyện gì xảy ra, ta không tìm thấy quần lót... tắm cũng không thay đổi được gì... đệ đệ, ca gần đây thiếu tiền, sa sút lắm, ngươi có phải đói bụng rồi không?”
Tiêu Bính Cam mắt lóe sáng, gật đầu liên tục.
Lâm Bắc Thần nói: “Nếu đói thì về nhà ăn cơm đi, đối xử tốt với bản thân một chút.”
Tiêu Bính Cam: “???”
Mạch suy nghĩ của ca ca ngươi không đúng lắm.
Lâm Bắc Thần uống vài ngụm nước, lại bắt đầu rơi vào cảm xúc hối hận khi đưa Thiến Thiến cùng Thiên Thiên đến trường học.
Có vài người, khi nàng ở bên cạnh ngươi, ngươi cảm thấy là chuyện bình thường, nhưng khi nàng rời đi, ngươi mới ngạc nhiên phát hiện, không có nàng cuộc sống thật chẳng dễ dàng gì.
“Đúng rồi, đệ đệ, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.”
Một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu Lâm Bắc Thần: “Khí lực của ngươi tại sao lại mạnh như vậy? Là do đặc biệt tu luyện công pháp sao? Hay là có kỹ thuật tu luyện đặc biệt nào đó?”
“Ca ca, hồi nhỏ nhà nghèo, không có cách nào tu luyện, lại đi ăn trộm... à, lúc đi làm thì nhặt được một cuốn sổ gọi là Vô Tương Kiếm Cốt, nhắm mắt tu luyện mấy năm, cuối cùng tu luyện đến cảnh giới Hắc Thiết Kiếm Cốt... à? Ca, ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Bính Cam nói được một nửa, thấy biểu cảm khó tả của Lâm Bắc Thần, khó hiểu hỏi.
“Ách... không có gì.”
Lâm Bắc Thần nói: “Nói tiếp đi, hiện tại ngươi vẫn đang tu luyện sao?”
Tiêu Bính Cam đau khổ nói: “Haizz, không có, tu luyện tới cảnh giới Hắc Thiết Kiếm Cốt rồi chấm dứt, phía sau cuốn bí tịch đó ta đã tìm hơn hai năm mà vẫn chưa tìm được, đoán chừng con đường này đã tới hồi kết thúc.
Lâm Bắc Thần im lặng trong giây lát.
“Đệ đệ, ngươi nhìn thử quyển bí tịch này, có giống như nửa pháp môn còn lại của Vô Tương Kiếm Cốt mà ngươi luyện không?”
Hắn lấy quyển bí tịch mà Lăng Thần tặng ra, ném cho Tiêu Bính Cam, đây là sách do Thiên Ngoại Tà Ma tặng, trong khoảng thời gian này, Lâm Bắc Thần vẫn do dự không tu luyện.
Chẳng may sách có vấn đề gì đó, vừa vặn có thể để cho Tiêu Bính Cam thử trước.
Chắc là luyện không chết người đâu, nếu thấy không được thì lập tức ngăn lại là được.
Quang Tương thử thuốc, Bính Cam thử công. Không gian làm việc rất lớn.
Tiêu Bính Cam cầm bí tịch lật vài tờ, nghiên cứu trong giây lát, nhất thời vui mừng khôn xiết, như thể đứa con thất lạc lâu ngày được gặp lại cha mình, nói: “Ca ca, ngươi xem trọng ta rồi, đây là đặc biệt chuẩn bị cho ta sao? Quá ngọt ngào.”
Lâm Bắc Thần mặt không thay đổi nói: “Đương nhiên... ngươi tu luyện trước đi, thử hiệu quả, với tu vi và tài năng của ngươi nhất định có thể tiến thêm một bước, đừng để ta thất vọng.”
Tiêu Bính Cam vô cùng vui vẻ, liên tục cảm ơn, cuối cùng hỏi: “Ca ca, chúng ta lúc nào mới ăn cơm?”
Lâm Bắc Thần vỗ trán, ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, làm gì cũng không được mà ăn là hạng nhất.
Nhưng khi nghĩ đến việc dựa vào tên này để kiểm tra chất lượng bí tịch, mà loại luyện thể này cần rất nhiều thức ăn để bổ sung năng lượng, Lâm Bắc Thần đành chịu đựng nói: “Đệ đệ, ngươi luyện tập trước, ta đi chuẩn bị cơm tối...”
Tiêu Bính Cam hai mắt sáng lên nói: “Ca, ngươi là ca ca ruột của ta.” Hắn lập tức lấy bí tịch đi tu luyện.
Lâm Bắc Thần đợi đợi một lúc, Thiên Thiên cùng Thiến Thiến cuối cùng cũng tan học.
Hai cô gái nhỏ mặc đồng phục năm nhất học viện Số 3 trông càng trẻ trung xinh đẹp, khí chất trực tiếp thăng cấp, nghe nói ngày đầu tiên nhập học đã trực tiếp lọt vào danh sách đứng đầu mười hoa khôi học viện, trở thành người tình trong mộng của biết bao thiếu niên học viên.
Hai người còn đưa cả Hàn Bất Hối.
Đây là ước định lúc trước, sau khi tan học, Hàn Bất Hối sẽ tới Trúc viện ăn cơm trước, học thêm, sau đó mới trở về nhà.
Hai cô hầu gái xinh đẹp ngay lập tức chuẩn bị bữa ăn, đôi bàn tay mảnh khảnh vốn dĩ được tập luyện để chiều lòng và phục vụ đàn ông, nay đã quen với việc xoong nồi trong bếp, hai thiếu nữ cũng khéo tay, tay nghề nấu ăn rất ngon.
Mà Hàn Bất Hối sau khi quen Lâm Bắc Thần thì không còn sợ người lạ nữa, giống như một cái máy hỏi hình người một ngàn câu hỏi vì sao, bắt đầu đuổi theo Lâm Bắc Thần, hỏi đủ loại vấn đề về tu luyện, nhưng mà Lâm Bắc Thần lại là một tên cặn bã.
Rất nhiều vấn đề kỹ thuật tu luyện hắn cũng không hiểu, hắn bị tiểu nha đầu này hỏi mà muốn nổ cả não.
Lúc này, Lâm Bắc Thần vô cùng nhớ Nhạc Hồng Hương, nếu Nhạc Hồng Hương ở đây, nhất định sẽ giải quyết được vấn đề, vì thế, Hàn Bất Hối một bên hỏi, Lâm Bắc Thần một bên tra cứu sách để tìm câu trả lời.
Ngay cả khi hắn đi học cũng không nghiêm túc như vậy, lão Hàn à lão Hàn, đây là muội muội của ngươi đấy, nếu là nữ nhân khác mà dám hỏi như vậy, ta nhất định sẽ đánh bể đầu chó của nàng ta.
Lâm Bắc Thần vô cùng oán hận.