Lâm Bắc Thần nhìn biểu hiện của Triệu Vũ Dương liền biết chuyện gì sẽ xảy ra, hắn cũng có chút phiền muộn.
Trách ai chứ? Ta đường hoàng là một tên lười biếng, vừa hết tiền nên kiếm chuyện buôn bán để lừa lấy mấy đồng khó nhọc, nhưng các ngươi lại chủ động đưa đầu tới... ta cũng muốn khiêm tốn lắm mà các ngươi không cho phép.
Làm sao đây? Phải phòng ngừa chu đáo.
Thật sự không được, kiếm nhiều tiền chút, lần nữa cúi mặt đi tìm thần trung gian Kiếm Tuyết Vô Danh, mời Kiếm Chi Chủ Quân đại thần ra tay lần nữa, tiêu diệt cả Ám Ngục Môn cùng với phó chưởng môn thứ mười gì đó luôn? Dù sao nghe tên này thì chắc hẳn cũng không phải là một tông môn gì đứng đắn.
Hắn bây giờ coi như cũng hiểu, hai người Đài Nguyệt Tư và Hàn Thành nhất định là vì muốn nịnh hót kiếm nô bên cạnh Vệ Danh Thần mới chạy đến tìm mình gây rắc rối.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng, e rằng chính là để có được sự ưu ái của Vệ Danh Thần.
Chết là đáng.
Thôi Minh Quỹ vừa than thở vừa bảo người dọn dẹp thi thể của hai người kia, sau đó nói: “Bạn học Lâm, bất kể như thế nào, ngươi cũng đã giết người trên đường, ta cũng không muốn làm khó ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng phải đến Sở cảnh vụ để làm biên bản.”
Lâm Bắc Thần nói: “Không rảnh.”
Thôi Minh Quỹ có chút không nói nên lời.
Hắn cười khổ nói: “Bạn học Lâm không cần có thành kiến quá lớn với ta, vừa rồi khi ngươi gặp nguy hiểm, ta sở dĩ không xuất hiện là bởi vì có người trong bóng tối đang âm thầm bảo vệ ngươi...”
Nói tới đây, hắn dừng lại, rồi lại nói: “Về phần yêu cầu ngươi làm biên bản cũng không có ý gì khác, cũng là vì lợi ích của ngươi, mọi người ở đây cũng sẽ làm chứng cho ngươi, là Đài Nguyệt Tư cùng Hàn Thành có ý muốn giết ngươi trước, đến lúc đó cho dù Ám Ngục Môn cùng cảnh vụ sở có điều tra xuống cũng không cần lo lắng quá...”
Âm thầm bảo vệ ta? Ta tin cái đầu nhà ngươi.
Lâm Bắc Thần trực tiếp từ chối, nói: “Ta thật sự không có thời gian, ta không phải qua loa với ngươi, ta còn phải mau về nhà để kiểm tra bài tập của Quang Tương đây.”
“Nhưng mà...” Thôi Minh Quỹ còn muốn khuyên nhũ hắn.
Lâm Bắc Thần không nhịn được nói: “Đừng có ép, nếu ai không phục thì bảo hắn đến thần điện Vân Mộng tìm Tần chủ tế, hoặc là trực tiếp đến thần điện trung tâm Triều Huy tìm Vọng Nguyệt đại chủ giáo cũng được.”
Nói xong nhìn về phía cha con Triệu Trác Ngôn Triệu Vũ Dương, âm thầm nháy mắt, nói: “Còn không mau đưa người đến thần điện trị thương, trễ nữa thì thật sự hủy dung đấy.”
Cha con Triệu thị lập tức đưa hộ vệ bị thương, giống như một con thỏ sợ hãi chạy đi.
Lâm Bắc Thần cũng lôi Tiêu Bính Cam xoay người rời đi.
Thôi Minh Quỹ vung tay lên, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản nữa, chỉ có thể đứng đó lắc đầu cười khổ.
Lần này thì hay rồi, xuất sư còn chưa bùng nổ, lão cha vừa mới mời những vị khách quý hỗ trợ trận giao lưu Thiên Kiêu cấp tỉnh, vừa đến Vân Mộng thành liền có hai thi thể.
Hắn có thể tưởng tượng được khi nghe tin này, người cha sĩ diện của hắn đoán chừng lại phải nằm trong thư phòng nhức đầu cả ngày.
“Mọi người, coi như giúp Thôi Minh Quỹ ta một chuyện được không, có ai đồng ý đi Sở cảnh vụ làm biên bản, chứng minh một chút chuyện hôm nay, phí thuốc thang trị thương của các vị đều có thể đến Sở hành chính nhận...”
Thôi Minh Quỹ chắp tay hướng về phía mọi người nói, thái độ rất lịch sự. Có người muốn đi, vị thiếu thành chủ này trông cũng không phải người xấu.
Lúc này, không biết là ai trong đám người quái gở lên tiếng: “Lừa quỷ hả, bây giờ đi làm biên bản, sau này chết như thế nào cũng không biết...”
“Đúng thế, quỷ đòi mạng, không thể tin được.”
“Mọi người giải tán đi.”
Lại có vài giọng nói âm dương quái khí vang lên, đám người nhất thời giải tán.
“A? Cái này... mọi người...” Thôi Minh Quỹ trợn tròn mắt, cái này thật là... một chút mặt mũi cũng không cho, làm khó thiếu thành chủ, sơn cùng thủy tận tạo ra điêu dân.
Hắn không thể làm gì khác, đưa đám người cảnh vụ sở cùng hai thi thể này chạy về phủ thành chủ thông báo cho cha.
Cùng lúc đó.
Trong một con hẻm nhỏ cách 100 mét, mấy chục dạng người ở thành vừa chạy tán loạn đã tập trung lại một chỗ.
“Đúng thế, lần đầu tiên đội Thành Quản làm việc cho thiếu gia đã tiêu trừ tai họa, vừa rồi mọi người đều làm rất tốt.” Vương Trung hài lòng cười, gửi tiền từng người một.
Ông chủ bán hàng, người đầu tiên đứng lên ‘ngăn cản kiếm’ cho Lâm Bắc Thần lúc đó, trên khuôn mặt bị gió biển thổi thành màu đỏ đậm, nở một nụ cười ranh mãnh, nói: “Đội trưởng, ta biểu hiện không tệ chứ, người thứ nhất đứng ra, lập tức bùng nổ khí thế, mọi người đều bị ta xúi giục... có phải nên thêm chút ngân tệ cho ta không?”
Vương Trung gật đầu, nắm lấy bộ râu hình tam giác của mình, hài lòng nói: “Không tệ, không nghĩ tới cái tên Sát Ngư Trần ngươi, ngày thường trông thật thà, giỏi giang, kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt... về phần ngân tệ, ta phải hỏi thiếu gia, gần đây kinh phí hơi eo hẹp!”
“Đội trưởng, ta là người kêu bảo vệ thiếu gia...” đội phó ‘Địa Trung Hải’ Cung Công cũng khoe công lao.
“Vừa rồi ta bảo mọi người rút lui...”
“Là ta kêu ‘đòi mạng quỷ’...”
“Ta cũng đứng ra, còn bị đánh một kiếm...”
Đám người đều hưng phấn nói.
“Mọi người đều làm rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé.” Vương Trung lớn tiếng nói: “Nào nào nào, mỗi người một ngân tệ.”
Hắn vừa rải tiền vừa nghiêm túc nói: “Sau này chỉ cần mọi người nghe lời ta nói, thì lợi ích của mọi người sẽ không thể thiếu, đúng rồi, gần đây ở trong thành nghe ngóng cho ta một chút, chỉ cần có người ngoài hỏi thăm thiếu gia chúng ta, nhất định phải chú ý, bất kì tin tức gì về thiếu gia đều phải báo cáo cho ta biết trước...”
“Đội trưởng có thể yên tâm, đảm bảo hoàn thành nghĩa vụ.”
“Hoa mặt trời mọc còn hơn lửa, không có thiếu gia thì sẽ không có ta, ánh nắng lư hương sinh tử yên, thiếu gia chính là trời của ta.”
“Đội trưởng, ta phát hiện gần đây trong thanh lâu cũng đang hỏi thăm chuyện của thiếu gia, còn thu hết đồ lót có chữ ký của thiếu gia mà ngươi đã đấu giá trước đó, cái này có tính là chuyện kỳ lạ không?”
Ba
“A, đội trưởng, sao lại đánh ta?”
“Chuyện đồ lót của thiếu gia sau này đừng nhắc tới nữa!”
...
“Ca ca, ngươi bị làm sao vậy?”