Thôi Minh Quỹ ngẩn ra, cái tên não tàn này làm sao hắn biết?
“Tốt, cho dù ta không xứng, ngươi không cho ta mặt mũi, nhưng phụ thân nhà ta thì xứng, ngươi dù sao cũng phải cho cha ta một chút thể diện chứ.” Thôi Minh Quỹ sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cắn răng nói: “Học trưởng Hàn và Đài học muội là khách mà cha ta mời tới.”
Lâm Bắc Thần khinh thường nói: “Thì sao? Đánh không được thì gọi gia trưởng à? Chút bản lĩnh này còn vớ vẩn hơn cả tình tiết trong tiểu thuyết của tác giả huyền huyễn cấp ba trên địa cầu... ha ha, ai cũng hỏi ta cho thể diện, vậy thể diện của ta ai cho? Hôm nay lão tử nói những lời này ở đây, ai tới cũng không có tác dụng...”
Hắn nhìn Hàn Thành nói: “Ngươi giết tiểu tiện nhân họ Đài kia đi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Giọng nói vừa dứt, Hàn Thành đã khôi phục được sức mạnh hành động, hắn nhìn Đài học muội, nàng đang vô cùng kinh hoàng, trong mắt toát ra vẻ khẩn cầu.
Hàn Thành nổi giận gầm lên một tiếng, cầm kiếm nhào tới Lâm Bắc Thần. “Lựa chọn sai lầm.”
Lâm Bắc Thần cầm Viên Nguyệt Thanh Huy Đại Quang Minh Kiếm, tâm vừa động, lập tức siết chặt Hàn Thành một chỗ, không thể nhúc nhích.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Đài học muội nói: “Ngươi đi giết Hàn Thành đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Đài học muội cùng lúc cũng khôi phục tự do.
Nàng hoảng sợ nhìn Lâm Bắc Thần, sau khi nhìn thấy từ ánh mắt của người này rằng đây không phải là một trò đùa, nàng lập tức đưa ra quyết định, trực tiếp đâm thẳng vào tim Hàn Thành.
Trên mặt Hàn Thành hiện ra vẻ khó tin.
“Ôi, lại ngu ngốc, lại tồi tệ, lại vô tình.” Lâm Bắc Thần lắc đầu.
Nữ nhân như vậy, tại sao tên Hàn Thành cảnh giới đại võ sư như vậy si mê chứ?
Hắn trực tiếp vung kiếm, trước khi kiếm quang của Đài học muội đâm trúng Hàn Thành, lưỡi kiếm của Lâm Bắc Thần đã lướt qua chiếc cổ trắng ngần như thiên nga của nàng.
“Ngươi...”
Thân thể Đài học muội đột nhiên cứng đờ, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, cổ họng phát ra câu hỏi cuối cùng của cuộc đời: “Ngươi... không... nói... không giữ...”
“Nói không giữ lời hả?” Lâm Bắc Thần tự tin nói: “Là công tử hoang đàng số một ở Vân Mộng thành, ta vẫn luôn như thế nha.”
Phụt phụt!
Đài học muội ngã nhào trên đất, chết không nhắm mắt.
“Ngươi... ngươi thật sự giết Đài học muội, ngươi điên rồi, ngươi có biết nàng là...” Thôi Minh Quỹ khó tin trợn to hai mắt.
Hắn thật sự không nghĩ tới Lâm Bắc Thần thực sự dám giết người trên đường phố, dưới con mắt của tất cả mọi người.
Lâm Bắc Thần lười để ý hắn.
Vù!
Lại thêm một kiếm, trực tiếp đâm vào tim Đài học muội.
Một kiếm ở đầu, một kiếm ở tim, đây là thói quen của hắn, bất kể là ở đâu thì truyền thống tốt đẹp này vẫn không thể bỏ.
“Cho ngươi một lời khuyên, kiếp sau ngươi có thể làm chó, nhưng đừng làm một tên si mê quá mức.”
Nói xong, thanh kiếm trong tay Lâm Bắc Thần lắc một cái, trong nháy mắt đồng thời đâm thẳng vào cổ họng và tim của Hàn Thành.
Hàn Thành khó tin ngã xuống, vẻ mặt của Lâm Bắc Thần rất bình tĩnh.
Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta liền múc chết con mẹ người.
Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết người, rất công bằng.
Đạo lý nào cho dù có viết lại một ngàn lần cũng không sai.
Đúng rồi, hai con chó điên không biết mặt này tại sao lại phải ngàn dặm tìm phiền phức vậy?
Ách...
Vừa rồi có vẻ quên hỏi, nên hỏi rồi mới giết. Lâm Bắc Thần có chút hối hận thu hồi kiếm.
Quần chúng ăn dưa đều có chút không đành lòng. Lại... lại giết rồi?
Tại sao lại nói vậy? Bởi vì trong đầu mọi người, hình ảnh Lâm Bắc Thần bị Kiếm Chi Chủ Quân nhập thân chặt đầu lăn long lóc, còn thiêu đỏ nửa ngày trên quảng trường thần điện đột nhiên hiện lên trong đầu mọi người. Vì thế nói ngày đó rốt cuộc là Kiếm Chủ Chi Quân giết người hay là Lâm Bắc Thần giết người?
Vấn đề này đáng để suy ngẫm. “Ngươi...”
Thôi Minh Quỹ nhìn hai thi thể trên mặt đất, vừa sợ hãi vừa tức giận, cuối cùng cố nén sự tức giận nói: “Này, bạn học Lâm, ngươi thật là bốc đồng, vị này là Đài Nguyệt Tư học muội, là con gái của Đài Cự Dương, phó chưởng môn thứ mười của đại bang phái thứ ba Ám Ngục Môn ở Phong Ngữ Hành tỉnh, còn Hàn Thành chính là đệ tử ký danh của Bạch Vân thành, một trong tứ đại kiếm nô dưới trướng Vệ Danh Thần, Thiên Kiêu hạng nhất Bạch Vân thành, ngươi... haizz, không phải ta nói ngươi, bạn học Lâm, ngươi thật sự chọc giận trời rồi.”
Cái gì mà lộn xộn quá vậy? Phó chưởng môn thứ mười? Phó chưởng môn của Ám Ngục Môn sẽ không có một trăm tên đấy chứ? Còn kiếm nô dưới quyền Vệ Danh Thần nữa?
Lâm Bắc Thần nhìn Triệu Vũ Dương mặt vẫn còn đang chảy máu đứng bên cạnh, nếu hắn nhớ không lầm, Triệu Vũ Dương này là đệ tử của Ám Ngục Môn đúng không?
Sắc mặt tên này trắng bệch.
Hắn chỉ là một tên đệ tử nho nhỏ mới nhập môn mà thôi, còn chưa vượt qua bài kiểm tra năng lực thực sự, mà là cha hắn bỏ tiền đi cửa sau vào Ám Ngục Môn, sao có thể tiếp xúc được cao tầng chứ?
Trước đây có mơ hồ nghe nói, phó chưởng môn thứ mười của Ám Ngục Môn có một người con gái, bị cưng chiều đến hư, vô pháp vô thiên, nóng nảy ngang ngược, chưa bao giờ nói phải trái, ỷ vào cha mình làm chỗ dựa, chuyện thất đức điên rồ gì cũng làm... không ngờ hôm nay lại gặp phải vị lão tỷ ngang ngược này.
Chẳng những gặp được mà còn chứng kiến được cảnh nàng chết như thế nào.
Cái này... nếu Ám Ngục Môn điều tra ra, sợ rằng mình cũng khó thoát khỏi có liên quan.