Ba ba ba!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đám người đang ngăn cản đều bị Hàn Thành trực tiếp dùng sống kiếm đánh bay ra ngoài, té xuống đất, nhưng vẫn còn nhiều người muốn lao lên.
Tiêu Bính Cam kéo cánh tay Lâm Bắc Thần, ném một biểu cảm chạy nhanh đi. Lâm Bắc Thần đột nhiên cười toe toét.
“Mọi người...” Hắn lớn tiếng nói: “Những rắc rối do ta gây ra, hãy để ta tự giải quyết.”
Hắn tách đám đông đi lên trước, chủ động đi về phía Hàn Thành.
“Ngươi thật sự muốn giết ta?” Hắn hỏi.
Hàn Thành cầm kiếm, trên mặt dữ tợn cùng điên cuồng đều hiện ra, nói: “Chết đi.” Một kiếm đâm ra, tu vi đại cảnh giới võ sư bộc lộ hết ra ngoài.
Lần này hắn ra tay mà không có chút kiêng kị nào, cũng có ý chí giết người đền mạng cho nên cho dù Lâm Bắc Thần có lấy phương pháp lưỡng bại câu thương phản kích thì cũng không có tác dụng.
“Haizz...” Lâm Bắc Thần nhẹ thở dài một tiếng.
“Tại sao?” Trong tay hắn đột nhiên có thêm một thanh kiếm.
Một thanh kiếm với lưỡi kiếm sắc lạnh như trăng, kiếm như nuốt trăng tròn trên cao, chuôi kiếm tựa như lưu quang thuần ngân, nó giống như một món trang sức nghệ thuật chứ không phải là thanh kiếm để chiến đấu.
Một kiếm trên tay, ta có cả thiên hạ.
Trong nháy mắt, cả người Lâm Bắc Thần đều được bao bọc trong một ngọn lửa thần lực hùng vĩ và mênh mông.
Mà thân hình toàn lực một kích của Hàn Thành cảnh giới đại võ sư giống như một con muỗi bị bọc trong nhựa cây, biến thành một viên hổ phách, ngay lập tức như bị đóng băng.
“Tại sao phải ép ta giả vờ chứ?”
Lâm Bắc Thần cố hết sức nâng cằm lên theo một góc nghiêng 45 độ, gương mặt điển trai thoáng chút buồn.
Hàn Thành đang bành trướng thực lực trực tiếp dừng lại, không khỏi kinh hãi.
Mọi người xung quanh đều được tắm mình trong ánh trăng bạc sáng chói như sữa, nhất thời, vẻ mặt bàng hoàng của họ còn nhiều hơn là vui mừng... cảnh tượng này thật quá bất ngờ, xem ra mọi người đều phí công vì tên phá gia này ra mặt rồi, tên này có con át chủ bài mà không lấy ra sớm, hại mọi người bị tên Hàn Thành này đánh một kiếm choáng váng.
“Một đao đạt đủ cấp 999...”
Hắn nhìn Tiểu Kiếm màu bạc trong tay, xúc động nói: “Con át chủ bài phòng thân mà Vọng Nguyệt đại chủ giáo để lại cho ta, món đồ đại sát khí này chỉ có thể dùng một lần, mà lại dùng để đối phó với hai tên tạp nham các ngươi, thật sự là quá phí, như giết gà mà dùng đao mổ trâu vậy... ta cực kì tức giận.”
Phối hợp với lời của mình, trên mặt Lâm Bắc Thần hiện ra vẻ tức giận. Viên Nguyệt Thanh Huy Đại Quang Minh Kiếm!
Đây là vũ khí phòng thân trước khi Vong Nguyệt đại chủ giáo từ biệt tặng cho hắn.
Vốn muốn lấy nó để đối phó với những tình huống khẩn cấp, đối phó với hai tên Thiên Ngoại Tà Ma đang ẩn nấp trong bóng tối, kết quả bây giờ lại bị hai tên tạp nham không biết từ đâu đến ép phải sử dụng nó.
“Kẻ giết người thì vĩnh viễn phải chết.”
Ánh mắt của Lâm Bắc Thần đảo qua, Đài sự muội đứng bên cạnh vô cùng kinh hãi, hoàn toàn bị đóng băng bởi thần lực dâng trào, hắn bình tĩnh nói: “Nếu các ngươi muốn giết ta, vậy thì chịu cảm giác bị giết đi... đi chết đi.”
Hắn đâm kiếm về phía Hàn Thành, Hàn Thành trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Ngay lúc này...
“Hạ kiếm lưu tình.”
Một tiếng hét đột ngột vang lên.
Khóe miệng Lâm Bắc Thần hiện ra một nụ cười trào phúng, thanh kiếm dừng lại trên không.
Quay đầu lại nhìn, thấy một người thanh niên đẹp trai mặc đồ trắng, vẻ mặt lo lắng, sau lưng thêm mấy chục giáp sĩ cảnh vụ sở đang vội vã tới.
“Bạn học Lâm, hạ kiếm lưu tình.” Người thanh niên trẻ áo trắng lớn tiếng nói.
Hắn trông khoảng hai mươi tuổi, mảnh khảnh, vai rộng eo nhỏ, nước da trắng, ngũ quan anh tuấn, khí chất không tầm thường, mở miệng nói trên mặt liền xuất hiện nụ cười nhẹ, trông rất vô hại.
Hắn thở hổn hển, nói: “Thật xin lỗi, xin lỗi, ta đến chậm, bạn học Lâm thật tốt vì ngươi chưa ra tay, học trưởng Hàn và Đài học muội đều là bạn học cùng trường với ta, xin bạn học Lâm nể tình ta bỏ qua cho bọn họ lần này...”
“Ngươi lại là ai nữa?” Lâm Bắc Thần hỏi ngược lại. “Tại hạ là Thôi Minh Quỹ.”
Thanh niên tuấn dật chắp tay một cái, nhiệt tình cười nói: “Bạn học Lâm có lẽ không biết, nhưng mà cha ta Thôi Hạo chắc hẳn bạn học Lâm biết chút ít.”
Thôi Hạo? Đây là tên thành chủ mới nhậm chức của Vân Mộng thành.
Đám đông xung quanh nhất thời kinh hô, công tử của thành chủ à, quý tộc trong quý tộc.
“Ngươi muốn ta tha cho bọn họ?”
Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm vào hắn, gằn từng chữ: “Khi bọn họ định giết ta, Thôi công tử tại sao không xuất hiện để ngăn cản?”
“Thật sự xin lỗi, ta ta đang chiêu đãi mấy vị học trưởng và bằng hữu chung trường trong phủ, trước đó không biết, sau khi nghe tin liền lập tức dẫn người tới, gắng sức đuổi đến, mới tới được trước lúc bạn học Lâm phạm sai lầm lớn...” Thôi Minh Quỹ vội vàng áy náy giải thích, cuối cùng lại nói: “Bạn học Lâm, ai nên tha thì tha, nể tình ta, bỏ qua cho bọn họ nhé.”
“Diễn xuất thực sự rất tốt.” Lâm Bắc Thần cười nhạt khen một câu, ôn nhu hỏi: “Chỉ là, ngươi là cái gì, mặt mũi ngươi lớn tới cỡ nào, đáng để ta nể mặt à?”
Thôi Minh Quỹ ngẩn ra, còn tưởng mình nghe nhầm, nói: “Bạn học Lâm nói đùa...”
“Con mẹ nó ai nói đùa với ngươi?” Lâm Bắc Thần đột nhiên trở mặt.
Hắn tức giận mắng: “Mười lăm phút trước, ngươi đã mang người của Sở Cảnh Vụ tới đây, nhìn thấy Hàn Thành công kích hại người, ngươi núp ở phía xa xem náo nhiệt, một chút cũng không muốn ra tay, đến khi cục diện bất lợi với hai con chó hoang này ngươi mới vội vả chạy đến nói nể mặt nể mũi, ngươi nghĩ ngươi xứng sao?”