Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 541: Ta có thể đến nhà ngươi chơi không




Một tên trắng trẻo mập mạp lao vào vòng chiến, thanh trường kiếm trong tay hắn như thiên hoả côn, đập vào thanh kiếm phía sau Lâm Bắc Thần, cùng lúc va chạm.

Đinh!

Kiếm phong vang lên, toái tinh cùng máu bắn tung toé.

Tên mập trắng trẻo bay ngược ra ngoài.

Cùng lúc đó, nữ tử khó tính cũng khẽ hô lên, loạng choạng lùi lại.

“Đài học muội...”

Hàn Thành nhìn thấy cảnh này vô cùng lo lắng, không đoái hoài đến Lâm Bắc Thần, ngay lập tức bay qua đỡ lấy nữ tử.

Lâm Bắc Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, đỡ lấy tên mập, sau khi nhìn kỹ hơn, hắn kinh ngạc nói: “Tiểu Bính Cam, sao lại là ngươi?”

Trên cánh tay của Tiêu Bính Cam xuất hiện sáu bảy lỗ máu, máu tươi chảy ra, hắn nhe răng đau đớn, khuôn mặt trắng nõn mập mạp càng thêm tái nhợt: “Tiêu... Không phải Tiểu, ca ca, ta có được tính là cứu ngươi một mạng không?”

Thần lực của hắn trời sinh, nhưng kiếm thuật thì không tốt, kiếm kĩ bất lợi.

“Tính chứ.” Trong lòng Lâm Bắc Thần có chút cảm động.

Tiêu Bính Cam nói: “Sau này ta có thể đến nhà ngươi chơi không?”

“A, cái này...”

Lâm Bắc Thần buột miệng muốn đồng ý, nhưng lại đột nhiên nhớ tới tên trộm béo chết tiệt này có thể ăn được, đồ ăn trong bữa tiệc lần trước hình như bị tên này ăn hết, giống như bị bỏ đói năm trăm năm, khiến Lâm Bắc Thần còn sợ hãi, nếu để tên này ăn nhờ ở đậu, nhất định sẽ làm cho gia đình đã không giàu có càng nghèo.

Hắn nhanh trí chuyển chủ đề nói: “Bính Cam này, sao ngươi lại ở đây, ngươi không phải đi đến trường tỉnh học sao?”

“Ca ca, ngươi nhìn vết thương trên cánh tay ta rồi trả lời câu hỏi của ta đi.” Tiêu Bính Cam tủi thân nói.

Lâm Bắc Thần cảm thấy qua loa không được rồi, nhìn thấy máu chảy ra từ cánh tay của tên béo này, đành gật đầu nói: “Được rồi, đến đi...”

Một giọt tinh hoa, mười giọt máu, mười quả trứng một giọt tinh hoa. Máu của tên mập này chảy xuống, đổi ra phải ăn bao nhiêu cái trứng đây.

Ăn chực thì ăn đi.

Tiêu Bính Cam lập tức trở nên sung sức, không còn bộ dạng suy yếu trước đó, nói: “Ca ca, vậy quyết định như vậy đi, ta sau này sẽ đi theo ngươi...”

Bên kia.

Đài học muội mặc dù làm Tiêu Bính Cam bị thương nhưng cũng bị Tiêu Bính Cam đẩy lui.

Hai lần liên tiếp kinh ngạc sức mạnh trước mặt, Đài học muội vốn đã nóng nảy giờ càng tức giận, lửa giận thiêu đốt lý trí, trường kiếm trong tay giơ lên trên cổ, giận dữ hét lên: “Hàn Thành, ngươi giết hai tên tạp chủng này cho ta, nếu không ta sẽ chết trước mặt ngươi...”

“Đài sư muội, cái này...”

Hàn Thành vẻ mặt khó xử, luật pháp của đế quốc rất nghiêm ngặt, việc giết người tùy tiện là bất hợp pháp, ngoài ra Lâm Bắc Thần còn có một thân phận đặc biệt.

Tùy tiện đả thương tàn phế không phải vấn đề lớn, nhưng nếu thực sự giết người thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

“Cái này cái gì mà cái này? Ngươi rốt cuộc có nghe lời ta không? Được, không nghe đúng không, vậy ta sẽ chết trước mặt ngươi...” Dài sư muội giống như một con chó điên, thật sự đưa kiếm vào cổ kéo một đường, vệt máu đỏ hiện ra trên cổ.

“Đừng đừng đừng...” Hàn Thành sốt ruột nói: “Ta bây giờ đi giết bọn họ liền.”

Hắn cầm kiếm xoay người đi về phía Lâm Bắc Thần cùng Tiêu Bính Cam, đằng đằng sát khí.

Mọi người đều thấy được hắn thật sự muốn giết người, tên thiếu niên tình sâu vạn chủng này giống như nhập ma, vì Đài sư muội mà mất đi chính kiếm và linh hồn, có thể làm đủ thứ chuyện điên rồ.

“Bảo vệ Lâm Bắc Thần.”

“Bảo vệ Thiên Kiêu của Vân Mộng thành chúng ta.”

Không biết là ai ở trong đám đông liên tục hét lên mấy tiếng, một ông chủ bán hàng mà Lâm Bắc Thần không quen, trông đã hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có sự khắc khổ của cuộc sống, khuôn mặt bình thường, quần áo giản dị, có mùi mặn mòi của gió biển thổi quanh năm, đang trực tiếp chặn trước mặt Hàn Thành.

“Ngươi không thể...” Ông chủ mở miệng hét lên.

Lời còn chưa dứt, kiếm quang chợt lóe, Hàn Thành trực tiếp lấy sống kiếm đánh ông chủ này bay ra ngoài.

Nhưng sau đó càng nhiều người tiến tới, những người bán hàng rong, tiểu nhị, chưởng quỹ, khách... Từng người từng người mà Lâm Bắc Thần không quen biết, đều đang chắn trước mặt hắn.

“Mau đi mời cao thủ cảnh vụ sở...”

“Giết người rồi.”

“Lão tử hôm nay không tin...”

“Tiểu Lâm Tử, ngẩn ra đó làm gì, đưa tên mập kia chạy mau!” Những người khác hét lên.

Tiêu Bính Cam nghi ngờ nhìn Lâm Bắc Thần, mà biểu cảm của Lâm Bắc Thần làm cho tiểu mập này biết chính hắn cũng đang nghi ngờ.

Tại sao? Những người này hoàn toàn không biết mình, tại sao lại liều mạng bảo vệ mình?

Trước đây hắn là một đứa con trai não tàn và hoang đàng của Vân Mộng thành, tên tiền nhiệm trước đây đã làm không ít chuyện khiến mọi người nổi giận oán trách, chẳng lẽ một lần tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến lại dễ dàng bị rửa sạch?

Tình cảm của những người lao động thật quá đơn giản, Lâm Bắc Thần có hơi sững sờ, cũng có hơi cảm động.

Trước đây đám người Nhạc Hồng Hương, Hàn Bất Phụ, Sở Ngân liều chết bảo vệ hắn, hắn có thể bảo vệ được, bởi vì đó là tình nghĩa được tích lũy qua một thời gian dài, nhưng những người này... chẳng lẽ vừa rồi ta không cẩn thận bộc lộ sức mạnh, bá khí ầm ầm, hào quang nhân vật chính bùng nổ, làm cho bọn họ bị thuyết phục mà cúi đầu sao?