Sắc mặt nữ tử trẻ tuổi trắng bệch, Huyền khí trong cơ thể bị chấn động nhất thời khó có thể kiềm chế, dưới sự trợ giúp vận công thuận khí của nam tử mới dần ổn định, sắc mặt tái nhợt cũng từ từ trở lại bình thường.
“Học muội, Đài học muội, ngươi có sao không?” Nam tử trẻ lo lắng hỏi.
“Có sao hay không ngươi không nhìn thấy sao?”
Khuôn mặt nữ tử không tốt, trong mắt loé ra vẻ oán hận, hổn hển mà hét lớn: “Hàn Thành, cái tên phế vật này, ta bị người khác khi dễ mà ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì, mau giúp ta báo thù, đánh gảy chân tên tạp chủng này...”
Nam tử trẻ vội vàng nói: “Được được được, học muội, ngươi đừng tức giận, xem ta trừng trị hắn đây.”
Nói xong, trở tay rút trường kiếm sau lưng ra.
Vù!
Hắn trực tiếp đâm một kiếm ra, nhanh như chớp hướng vào chân của Lâm Bắc Thần.
Nhanh như gió, kiếm thức tàn nhẫn, không lưu lại đường sống.
Mọi người xung quanh chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng lạnh lẽo, tất cả đều kinh ngạc.
Tên nam tử tên Hàn Thành này có tu vi cao hơn nhiều so với nữ tử bộ dạng khắc khe này, cảnh giới đại võ sư nổi bật, ra tay dứt khoát, đám người Triệu Trát Ngôn căn bản không thể phản ứng kịp để giúp đỡ...
Cũng may Lâm Bắc Thần đã đề phòng từ trước.
Đến đây, làm tổn thương nhau đi, ai trốn người đó là cháu nội.
Khuôn mặt đẹp trai của tên hoang đàng hiện ra vẻ dữ tợn hiếm có, Đức Kiếm trong tay giương lên, giống như một cánh cửa cực lớn, chém thẳng về phía trán của nam tử trẻ, vẫn là phong cách đồng quy vu tận như cũ!
Một kiếm ngăn cách sự sống và cái chết, ai rút kiếm trước người đó là chó.
Có được sự hỗ trợ từ máu thịt của Hắc Thiết Kiếm Cốt, hắn chính là có sức mạnh như vậy, trên đùi bị chém một kiếm thì có là gì chứ?
Cho dù chống lại được một kiếm của đại võ sư này cũng không thể chặt đứt, càng không chết được, cùng lắm là trọng thương mà thôi.
Đôi nam nữ này hoàn toàn khơi dậy lửa giận của hắn.
Giống như một võ sĩ đang ở trạng thái bình thường bị ép mà hoàn toàn bùng nổ, Lâm Bắc Thần một khi bị chọc giận cũng sẽ trở nên điên cuồng mà cố chấp, dũng khí sẽ bùng nổ tả, cho dù có đối mặt với thiên thần ma chủ cũng sẽ không tiếc hết thảy mà chống lại.
“Ha ha...” Nam tử trẻ tuổi giống như đã sớm dự đoán được điều này.
Một tia giễu cợt lướt qua trên mặt hắn, kiếm thức trong tay đột nhiên thay đổi, mũi kiếm giống như một con rắn độc, mở ra răng nanh lạnh lẽo, vẫy một cái về phía trước, nhanh như chớp đâm về phía cổ tay phải của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần tập trung cao độ, phản ứng cũng cực kỳ nhanh, hắn lập tức dùng tay trái ấn vào cổ tay phải, hai tay cầm kiếm, cổ tay phải bị đâm thủng vẫn chém xuống một kiếm, động tác không chút dư thừa, chém về phía đầu của nam tử trẻ.
Sắc mặt nam tử lúc này mới thoáng thay đổi, kiếm thức lần thứ ba biến hoá, mũi kiếm hơi đổi hướng, xuyên qua lưỡi kiếm mỏng như giấy của Kiếm Đức.
Đinh!
Tiếng va chạm kim loại nhẹ vang lên.
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy một kiếm này dường như đang bổ vào một tảng đá cực lớn, lực phản kích truyền đến, cổ tay hắn run lên, khó mà chém xuống nữa.
Hắn trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, thực lực của tên này cũng thật mạnh.
Vừa rồi hai người này liên tiếp giao chiến, nói ra thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, tất cả chiêu thức biến hoá đều hoàn thành như chớp, người xem còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.
Đặc biệt là một kiếm cuối cùng của nam tử kia, thật kinh diễm.
Lựa chọn sử dụng mũi kiếm để chống lại lưỡi kiếm đang nhanh chóng chém xuống của Lâm Bắc Thần, giống như dùng một cây kim để chống lại một cây kim khác đang đâm xuống, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần có nhãn lực và dũng khí này cũng làm người khác phải kinh ngạc.
Bởi vì hắn chỉ cần có một chút sai lệch thì sẽ bị thanh kiếm của Lâm Bắc Thần chẻ làm hai.
“Tốt.” Nam tử trẻ Hàn Thành cười lạnh tán thưởng một tiếng, nói: “Có vài phần ngang ngược, nhưng mà... Còn chưa đủ!”
Nói xong, thu kiếm, rồi lại xuất kiếm.
Xoạt xoạt xoạt!
Thanh kiếm giống như một con rồng đáng sợ, lưỡi kiếm như hàn tinh, trong tay tách ra ánh sáng Chu Thiên Tinh Đấu, rất lưu loát đâm tới các vị trí quan trọng của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần không nói nhiều, cũng vung kiếm lần nữa. Mũi kiếm xuyên qua không khí, xuất hiện khí lãng, vẫn là một kiếm đồng quy vu tận.
Nam tử trẻ nhíu mày, hắn mạnh hơn Lâm Bắc Thần rất nhiều, trong trường hợp bình thường, trong vòng ba chiêu là có thể đánh bại được thiếu niên này rồi, nhưng hết lần này đến lần khác thiếu niên này có thân phận đặc biệt, không thể giết chết, lại là thần lực trời sinh, kiếm trọng người hung ác, bộ dạng đồng quy vu tận, đúng là làm cho hắn bó tay, trong khoảng thời gian ngắn không thể làm gì được.
Nam tử trẻ tuổi liên tục thay đổi kiếm thức, đều vô công mà phản. Nữ tử khó tính đứng một bên cũng không thể nhẫn nại.
Xoạt!
Kiếm quang chợt loé.
Nàng đánh lén, một kiếm đâm vào sau lưng Lâm Bắc Thần, một kiếm này không có một chút âm thanh, xuyên qua không trung giống như một con rắn hung ác.
Lâm Bắc Thần có cảm giác nhưng né không kịp.
Khi mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bọn họ đại biến, tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng, thậm chí còn không kịp hô lên hai tiếng ‘cẩn thận’.
Ngàn cân treo sợi tóc.
“Cẩn thận!” Một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên.