Quảng trường Thần Điện. Không khí đè nén.
Chín người bị trói trên trụ lần lượt là Sở Ngân, Lưu Khải Hải, Phan Nguy Mân, Ngô Phượng Cốc, Lý Thanh Huyền, Nhạc Hồng Tuyết cùng mẫu thân, còn có Dương Trầm Chu và Lữ Linh Trúc.
Bên cạnh có hơn trăm phạm nhân, tất cả đều bị áp giải phía sau hỏa trụ. Lúc này cho dù là đồ ngốc cũng nhìn ra được tính toán của Đàm Cổ Kim.
“Ngươi muốn làm gì?” Thành chủ Lăng Quân Huyền nghe tin tức vội vàng chạy đến, tức giận khó kiềm hét lên, trực tiếp chất vấn nói: “Đàm đại nhân, ngươi không thấy hành vi này quá điên cuồng và tàn nhẫn sao?”
Đàm Cổ Kim thản nhiên nói: “Làm sao? Lẽ nào ý của Lăng thành chủ là buông tha cho đồng bọn của tà ma ư?”
“Bọn họ không phải...” Âm thanh của Lăng Quân Huyền bị kẹt trong cổ họng. Đàm Cổ Kim trực tiếp ngắt lời: “Bọn họ phải.”
“Ngươi có chứng cứ gì không?” Lăng Quân Huyền đối chọi gay gắt nói.
Khóe miệng Đàm Cổ Kim nhếch lên: “Ta có lời khai tự ký tên của Lâm Bắc Thần, cái này có tính là bằng chứng thép như núi không?”
Trong lòng Lăng Quân Huyền chấn động: “Ngươi có ý gì? Ngươi đã bắt được Lâm Bắc Thần?”
Trong đôi mắt híp lại của Đàm Cổ Kim lóe lên tia mỉa mai lạnh lùng, ông ta nói: “Hình như Lăng thần chủ rất bất ngờ nhỉ? Còn có chút tiếc nuối?”
Lăng Quân Huyền hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Trong lòng ông ta có một dự cảm không tốt cho lắm, lời nói của Đàm Cổ Kim rất có khả năng là thật.
Nếu như Lâm Bắc Thần thật sự rơi vào trong tay người này, vậy sau đó ai có thể ngăn cản sự điên cuồng của hắn?
Lẽ nào thật sự phải đến bước cá giết lưới rách sao?
“Đại nhân, thời gian đã điểm, bây giờ lập tức công bố sao?” Ngô Thượng Ngôn đi qua đây, thấp giọng hỏi.
Đàm Cổ Kim đứng trên bục trao giải liếc nhìn vách núi và đại dương phía xa, gương mặt nở nụ cười: “Được, vậy bắt đầu đi.”
Hắn còn chưa dứt thời thì...
Bụp!
Ánh sáng lóe lên, một bóng người đáp xuống bục trao giải.
Mùi rượu nồng đậm cùng mùi son phấn thoang thoảng phiêu tán ra xung quanh.
“Đàm Cổ Kim, ngươi muốn lên trời hả.” Tửu Sắc Tiên Nhân Lăng Thái Hư thân hình lung lay, bảy phần say ba phần tỉnh, lời nói rõ ràng: “Mượn đao giết người, đúng là quá đáng, ngay cả lão phế vật trầm mê tửu sắc như ta cũng có chút nhìn không nổi, ngươi nói coi làm sao đây?”
Trông thấy người này, Đàm Cổ Kim mỉm cười, sau đó hành lễ: “Lăng lão gia tử nói đùa .”
Lão nhân này có thân phận địa vị ở đế quốc, chính là một bán Đế Sư.
Bên ngoài Đàm Cổ Kim vẫn tương đối có lễ nghi.
“Đờ mờ ai đùa với ngươi.” Lăng Thái Hư bỗng dưng trở mặt, cười khùng một tiếng, đập tửu phẩm trong tay lăn lốc đến bên chân Đàm Cổ Kim: “Hôm nay ông đây phải nói hết, người của Vân Mộng thành ngươi đừng hòng động đến một ai cả, nếu ai không phục thì đi cáo trạng trước mặt hoàng đế bệ hạ đó.”
Đàm Cổ Kim mỉm cười, cũng không hề tức giận.
Ông ta giống như vô ý nói: “Lão gia tử, ngài một bó tuổi rồi sao còn có tính khí lớn như thế? Lại nói bây giờ ngài đã cởi giáp quy điền, thoải mái hưởng thụ mỹ tửu giai nhân, tùy ý nơi bụi hoa không phải tốt hơn sao, cần gì phải xen vào những chuyện này chứ, nhỡ đâu kéo hết thanh danh tích góp của ngài vào thì không bù lại được mất.”
“Lão phu không rảnh phí lời với ngươi, thả người.” Lăng Thái Hư chỉ vào mũi Đàm Cổ Kim hỏi thẳng.
Ý cười trên mặt Đàm Cổ Kim tan biến, biến thành ý tứ lạnh lùng băng giá, ngữ khí cũng trở nên cứng ngắc: “Lão gia tử, cậy già lên mặt không phải việc gì tốt đâu.”
“Lão phu không cậy già lên mặt, cháu rể ta coi trọng cũng không thế.” Lăng Thái Hư trực tiếp lên tiếng nói một tràng: “Hôm nay lão phu sẽ nói rõ trước mặt tất cả mọi người, Lâm Bắc Thần là cháu rể ta coi trọng, tương lai nối nghiệp Lăng Thái Hư ta sao có thể là Thiên Ngoại Tà Ma được chứ?”
“Hắn không phải, người bên cạnh hắn cũng không phải, tên họ Đàm kia, đừng tùy tiện hắt nước bẩn lên người khác, còn không phải nói bản thân đi ngoài à...”
“Cái kịch bản của ngươi đi tính toán người khác ta sẽ không quản, nhưng động đến Lâm Bắc Thần thì lão phu không đồng ý.”
Đàm Cổ Kim giật cả mình.
Mọi người xung quanh của đều ngơ ngác.
Cha ơi.
Không phải ngài uống nhiều rồi chứ, có biết bản thân đang nói gì không?
Ngài muốn bảo vệ Lâm Bắc Thần cũng được, tùy ngài bảo vệ.
Nhưng một tiếng cháu rể thì thật sự muốn đưa con trai vào hố lửa rồi.
Cái khác không nói, lần này ta về không phải sẽ bị quỳ ở cầu thang đá trắng sao.
Đúng là đào hố cho con trai mà.
Huống chi hôn ước của Thần Nhi đã sớm định, ngài cũng biết rõ.
Thần Nhi chỉ có thể gả do Vệ Danh Thần, tại sao lại nói lời đó trong trường hợp này chứ, tin tức mà truyền đi sao Vệ gia có thể cam tâm chứ, cái này có khác gì hối hôn đâu.
Lăng Quân Huyền điên rồi.
Dân chúng tại quảng trường cũng ngây ngốc. Nhưng mà lão gia tử dám nói ra.
Thế này có tính là lâm trận tuyển cháu rể không? Đúng là mạnh bạo.
Trực tiếp biến Thiên Ngoại Tà Ma thành cháu rể... sau này ai dám nói Lăng Thái Hư thận hư tuyệt đối sẽ bị chỉ vào mũi mắng nhiếc, ngươi có gặp qua ai thận hư mà dám chơi lớn như vậy ở trước mặt mọi người không.