Ting.
Trận pháp siêu dẫn mini của kỳ lân đời thứ tám truyền tống tới một luồng năng lượng, nó nhanh chóng tiến vào tài khoản thần linh cá nhân của Kiếm Tuyết Vô Danh, không nhiều không ít vừa đúng 10000 giá trị tín ngưỡng.
Ánh mắt Kiếm Tuyết Vô Danh lóe lên hào quang mùi tiền thối. “Ha ha, bà đây phát tài rồi.”
Nàng vui vẻ thanh toán tất cả, còn thuận tiện mua dịch vụ bán sau hạn 300 năm, sau khi tiễn mấy thợ thủ công của Bưu thần hệ đi nàng mới hoan hô một tiếng, vui vẻ chạy vào trong thần điện hoàn toàn mới.
Rất nhanh, các trận pháp của thần điện chậm rãi khởi động.
Một cỗ lực lượng phóng xạ không rõ lao về hướng thần điện, trang viên và
phạm vi mấy chục dặm xung quanh. Ầm!
Nàng cởi quần áo nhảy vào bồn tắm để ngâm mình, sau đó thuận tiện gửi một tin nhắn.
“Mọi chuyện đã xong, Kiếm Chi Chủ Quân đại thần đã ở bên ta, đệ đệ à, nàng hỏi ngươi muốn loại dịch vụ gì?”
......
Vân Mộng thành.
Quảng trường Thần Điện chủ quân.
Toàn thành hơn hai vạn người trên cơ bản đã tập hợp đến đây.
Trong không khí tràn ngập khí tức khủng bố và phẫn nộ, tổng công có chín hỏa trụ giữa quảng trường, giờ đây trên mỗi trụ đều có một người bị trói bằng xích sắt, dưới cây trụ củi đã chất đầy đống, lửa đã được châm lên.
Cao thủ của đoàn điều tra cầm đuốc trong tay, vẻ mặt nghiêm túc đứng bên cạnh.
Chỉ cần bọn họ ném đuốc vào đống củi kia, thì ngọn lửa nhẽ nhanh chóng bốc lên, từng chút một nuốt chửng bóng người trên cây trụ, khiến đám người đó cầu xin sống không bằng chết, rửa sạch tội nghiệp trên người họ, được quân chủ bệ hạ tha thứ.
Đàm Cổ Kim đứng trên bục trao giải của Thiên Kiêu Tranh Bá vẫn chưa tháo dỡ, gương mặt hắn nở nụ cười tự tin nắm chắc mọi thứ trong tay.
“Sư phụ, đại trưởng quầy Trịnh Quan Sư của tiền trang Thiên Kiếm cầu kiến ở bên ngoài.”
Cốc cốc cốc.
Dạ Vi Ương gõ cửa nói.
Trong phòng truyền đến giọng nói của Tần chủ tế: “Chuyện gì?”
Dạ Vi Ương trả lời: “Trịnh trưởng quỹ nói muốn đón con gái Bạch Khâm Vân của bằng hữu hắn về nhà dưỡng thương.”
“Bảo Trịnh Quan Sư trực tiếp dẫn người đi, giờ này ta không tiện phân thân vậy nên không gặp hắn được.” Tần chủ tế nói.
“Ồ...” Dạ Vi Ương ồ một tiếng nhưng lại không rời khỏi ngay, nàng vẫn đứng ở bên ngoài.
“Sao thế, còn có chuyện gì à?” Âm thanh của Tần chủ tế truyền ra từ trong phòng.
Dạ Vi Ương rốt cuộc cũng không nhịn nổi, nàng tức giận nói: “Sư phụ, người thật sự không quản chút gì sao, mặc kệ họ Đàm kia tùy tiện giết người tại quảng trường? Con thấy sậy trúc gầy kia tuyệt đối không phải thứ đồ gì tốt, nhất định ông ta cố ý lập âm mưu để hãm hại Lâm Bắc Thần, chỉ sợ ngay cả cái chết của Phương Chấn Nho cũng có liên quan đến Đàm Cổ Kim?”
Trong phòng im lặng chốc lát.
“Không phải con nói muốn đi tìm Lâm Bắc Thần hỏi cho rõ ràng à?” Tần chủ
tế hỏi lại.
“Nhưng con tìm khắp Vân Mộng thành cũng không tìm thấy Thần ca ca,
không biết hắn trốn đi đâu rồi.” Nói đến đây, Dạ Vi Ương càng thêm lo lắng. Từ sau khi nàng hồi phục thương thế đã lục soát toàn bộ Vân Mộng thành,
nhưng vẫn không có kết quả gì.
Điều này khiến nàng vô cùng lo lắng cho an nguy của Lâm Bắc Thần.
“Con vẫn tin Lâm Bắc Thần vô tội sao?” Tần chủ tế lại hỏi.
Dạ Vi Ương nói: “Trực giác nói cho con biết, Thần ca ca chắc chắn không phải người xấu.”
“Chỉ là bây giờ con không tìm được hắn thì sao có thể phản sát Đàm Cổ Kim?”
Tần chủ tế tiếp tục hỏi.
Dạ Vi Ương có chút cuống cuồng: “Nhưng... sư phụ, đây chính là thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân, chưa có sự cho phép của ngài ấy sao ông ta có thể dùng hỏa trụ của thần điện chứ, xử tử người khác ư? Đây chính là hành vi xúc phạm Thần...”
“Ông ta muốn thiêu chết tà ma và đồng bọn, đó là giáo lý mà thần điện cho phép...”
“Cơ mà sư phụ...”
“Được rồi, việc này con đừng quản làm gì, Kiếm Chi Chủ Quân vĩ đại tự khắc
có cách giải quyết cuối cùng...”
“Sư phụ...”
“Đi đi, bảo người của Thiên Kiếm Tiền Trang dẫn Bạch Khâm Vân quay về.”
“Ồ, vâng, sư phụ.”
......
“Nương, con muốn đến thần điện.” Lăng Thần ngồi trên lan can gác mái của biệt thự, váy dài màu vàng nhạt, mái tóc bồng bềnh, dưới váy để lộ đôi chân trắng nõn nuột nà lắc lư trong gió.
“Không được đi.” Tần Lan Thư vẫn ngồi dưới gốc cây ngô đồng trong viện xem sách.
“Nhưng cha và ca ca đều đi mà.” Lăng Thần bĩu môi.
Tần Lan Thư nói: “Nếu bọn họ đã đi thì con còn đi làm gì.”
“Đi hóng chuyện nha.” Lăng Thần cười hì hì van nài.
Tần Lan Thư thở dài: “Ta sợ con xem xong chính bản thân lại trở thành náo nhiệt lớn nhất.”
“Nha đầu ở thần điện đã đạt thành hiệp nghị bình đẳng với con, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Lăng Thần nói.
Tần Lan Thư vẫn không bằng lòng: “Con có thân phận gì mà quen biết thần hả?”
Lăng Thần cười hì hì không nói.
Tần Lan Thư, “Cha con cũng đi rồi, con yên tâm đi.”
Lăng Thần chớp mắt, quả nhiên thay đổi chủ ý: “Ấy, được, vậy con không đi nữa.”