Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 485: Lăng thị tại Vân Mộng thành Lăng Quân Huyền sắp điên rồi.




Đàm Cổ Kim đầu tiên là ngây ngốc, sau đó sự vui sướng không dễ phát hiện lóe lên trong đôi mắt híp lại.

Lão già.

Mấy năm ngay ngươi uống rượu chơi gái, hủy hoại hết thanh danh của mình không phải vì để đoạn tuyệt quá khứ, dùng cách này để ẩn nấp hay sao?

Bây giờ không nhịn được nữa? Muốn bộc lộ sự dữ tợn Thế Chi Hổ Tướng năm đó sao?

Vậy ngươi chính là đang tìm chết đấy. “Ha ha ha...” Đàm Cổ Kim cười to.

Ông ta mang theo vẻ trêu tức nói: “Lăng lão gia tử, ngài vừa nói gì đấy? Bổn quan không rõ lắm, không biết ngài có dám nói lại hay không?”

Lăng Thái Hư cũng cười lạnh: “Làm sao? Khích tướng? Lời nói khách sáo ư? Hôm nay cho dù hoàng đế và giáo hoàng bệ hạ có đến đây, ta nói Lâm Bắc Thần chính là con rể do lão phu tuyển chọn, dám nói một lần nữa thì sao?”

Ý cười trên mặt Đàm Cổ Kim lập tức thu liễm lại.

Ông ta không khách khí nữa, lạnh giọng nói: “Vậy ta cũng muốn trả lời lão gia tử ông, Lâm Bắc Thần là Thiên Ngoại Tà Mà, bất kể là ai cũng không thay đổi được sự thật này, đừng nói hôm nay là ông, ngay cả Thế Chi Hổ Tướng năm đó tái hiện cũng không thể đâu, ông chết tâm đi.”

“Nếu như ta nhất định muốn bảo vệ Lâm Bắc Thần đó.” Trong đôi mắt của Lăng Thái Hư bộc phát ra tinh quang.

Đàm Cổ Kim thản nhiên nói: “Vậy mời lão gia tử đến Hoả Hình Trụ một lần xem thử.”

“Làm càn.” Lăng Quân Huyền vốn còn đang đau đầu về việc quay về phải quỳ bậc đá, bây giờ nghe thấy Đàm Cổ Kim nói như vậy lập tức nổi trận lôi đình, ông ta lớn tiếng hét lên: “Dám nói chuyện như thế với tộc trưởng của Lăng thị à?”

Ông ta còn chưa dứt lời.

Bộp!

Một đạo kiếm quang rực rỡ bắn lên.

Người trẻ tuổi Lăng Ngọ luôn an tĩnh đứng sau lưng phụ thân mình lúc này bỗng dưng nhướn mày, im lặng rút kiếm ra.

Kiếm khí màu bạc ẩn chứa sự phẫn nộ và sát ý vô tận đâm thẳng vào Đàm Cổ Kim.

Trong đôi mắt Đàm Cổ Kim thì mũi kiếm thứ hai đột nhiên phóng đại đến gần hơn.

“Đại nhân cẩn thận.” Cường giả hàng đầu Ngô Thượng Ngôn của đoàn điều tra vẫn luôn đứng sau Đàm Cổ Kim phản ứng cực nhanh, thân hình của ông ta chớp nháy đẩy Đàm Cổ Kim sang một bên, đồng rời rút kiếm trong tay.

Keng!

Hai mũi kiếm lập tức va chạm vào nhau, giống như hai cây châm được bắn ra

bằng tốc độ vô cùng nhanh.

Tiếng kim loại nhỏ bé giao nhau vang lên.

Gương mặt Lăng Ngọ không đổi, rút kiếm rồi lại đâm tới.

Ngô Thượng Ngôn cũng liên tục vung kiếm ra.

Leng keng!

Mũi kiếm không ngừng va chạm, Ngô Thượng Ngôn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng phản chấn chua xót nơi cổ tay, trong lòng ông ta âm thầm kinh ngạc.

Ông ta vốn là cường giả võ sư cấp 9, chỉ kém một bước nữa là có thể tiến vào cảnh giới tông sư, đối với thực lực của mình vẫn cực kỳ tự tin, nhưng lần giao chiến này cao thấp nhanh chóng phân rõ, bị người trẻ tuổi đời thứ ba của Lăng gia chấn áp.

Chẳng trách trong quân đội đế quốc, hai huynh đệ Lăng Ngọ, Lăng Trì được gọi là Lăng thị Song Tuyệt.

Sau giây phút giao thủ ngắn ngủi, Ngô Thượng Ngôn cũng không dám khinh thường.

Keng keng!

Lăng Ngọ ra tay cực kỳ nhanh, trường kiếm trong tay nhảy múa như con rắn bạc, kiếm pháp triển hiện ra là cơ bản nhưng lực lượng và tốc độ lại càng khủng bố hơn rất nhiều chiến kỹ khác, trong nháy mắt không biết có bao nhiêu kiếm khí vung ra, nhanh đến mức không nhìn rõ gì cả.

Ngô Thượng Ngôn dần dần rơi vào tình cảnh không cách nào ngăn chặn lưỡi kiếm đâm tới trước mặt.

“Phập!” Một tiếng vang nhẹ.

Ngô Thượng Ngôn kêu lên đau đớn, đầu vai mang theo một mũi tên lẳng lặng lùi ra sau.

Thua rồi.

Mới có mấy chiêu chứ? Ngô Thượng Ngôn tức giận khó nói.

Mà Lăng Ngọ không nói bất cứ điều gì, tiếp tục đâm kiếm về phía Đàm Cổ Kim.

Đàm Cổ Kim nét mặt như thường, ngược lại tán thưởng nói: “Hay lắm, không hổ là Thiên Kiêu mới sinh của Lăng thị nhất tộc, trinh sát đỉnh cấp Long Tương Dạ Bất Thu à, nhưng ngươi ra tay với bổn quan... ha ha, để cho ngươi một vị trí trên Hoả Hình Trụ hôm nay.”

Gần như vào lúc Đàm Cổ Kim đang nói chuyện... Keng!

Một kiếm quang màu bạc liên tiếp từ bên người Đàm Cổ Kim đánh vào lưỡi kiếm của Lăng Ngọ.

“Hử?” Lăng Ngọ kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình mãnh liệt lui về sau. Kiếm thánh Bạch Hải Cầm của Bạch Vân thành chậm rãi bước ra.

Vừa nãy là ông ta ra tay.

Tu vi cấp tông sư nháy mắt đánh bại Lăng Ngọ.

“Không tồi, trẻ tuổi mà đã có tu vi như thế đúng là hiếm thấy, chỉ là đáng tiếng lại làm bạn với tà ma... nhóc con à, ngươi ném kiếm nhận thua đi, miễn cho bổn tọa nhất thời không nắm vững trực tiếp tổn thương đến tính mạng ngươi.” Bạch Hải Cầm từ trên cao nhìn xuống nói.

Lăng Ngọ giống như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, hắn đột nhiên để lộ vẻ mỉa mai: “Họ Bạch kia, ngươi chỉ là bại tướng dưới tay đại ca ta mà thôi, ngay cả một chiêu cũng không tiếp được nữa, là ai cho ngươi tự tin đứng đây quản chuyện của Lăng gia ta?”

“Đại ca ngươi?” Bạch Hải Cầm ngẩn ra, sau đó cười lạnh: “Ta giao thủ với đại ca ngươi lúc nào chứ...”

Ông ta còn chưa dứt lời.

“Bạch đại sư tuổi lớn đúng là hay quên.” Một giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào lạnh lùng y như máy móc truyền đến từ sau lưng Lăng Ngọ, cơ thể Lăng Ngọ khẽ động, chỉ thấy một thanh niên sắc mặt trắng nõn dường như đi ra từ bóng của Lăng Ngọ, bỗng dưng bất ngờ xuất hiện trên bục trao giải.

“Là ngươi?” Bạch Hải Cầm nghe thấy giọng nói quen thuộc đó trong lòng run rẩy.

Trong đầu hắn lóe lên cảnh tượng ngày đó ở Vạn Thắng Lâu, bản thân bị cường giả thần bó cách một cánh cửa một chiêu đánh bại... tựa như một cơn ác mộng lặp đi lặp lại.

Giọng nói này thật sự có chút đặc biệt, hắn tuyệt đối sẽ không nhớ lầm. “Ngươi là...” Bạch Hải Cầm bỗng dưng ý thức được gì đó.

“Ta là Lăng Trì.” Thanh niên gương mặt trắng nõn nói từng câu từng chữ: “Ngươi chết hay là Đàm Cổ Kim chết, cho năm phút tự chọn.”