Lâm Nghị nhìn thấy cảnh tượng này liền lắc đầu như trống bỏi, gương mặt nịnh nọt nói: “Đại nhân, giải thưởng này người khác có thể cầm nhưng ta thì không thể, ngài có ân với Lâm gia ta, ta làm việc cho ngài giống như làm việc cho cha mình vậy, sao có thể nhận thưởng chứ.”
Đám người có mặt tại đây nghe vậy, lập tức âm thầm mắng một câu: không biết xấu hổ.
Mới tý tuổi đầu mà mấy lời liêm sỉ như thế cũng nói ra được, Lâm Chấn Nam nghe vậy lại càng vui mừng hơn.
Ông ta cảm thấy đứa con trai này hôm nay bỗng dưng thông suốt, đúng là biết nói chuyện, như kiểu biến thành một con người hoàn toàn khác.
Có thể giành được sự ưu ái của Đàm đại nhân tuyệt đối giá trị hơn 100000 tiền vàng.
Làm người mà, quan trọng nhất là tầm nhìn xa, không thể tính mỗi cái lợi ở trước mắt.
Nếu là thời điểm bình thường, dựa vào địa vị hèn mọn như con kiến ven đường của Lâm gia bọn họ, cho dù lấy được 100000 tiền vàng đi làm quen với Đàm đại nhân, có khi ngay cả cửa cũng không thể vào.
“Ha ha, đứa trẻ ngoan, bổn quan rất thưởng thức ngươi đấy.”
Đàm Cổ Kim cầm tấm thẻ Huyền Tinh màu đen trong tay, vẻ mặt hòa nhã nói: “Phần thưởng này bổn quan nhất định phải đích thân trao cho ngươi, đây là thứ ngươi đáng có được, ngươi giúp bổn quan việc lớn như vậy, sau này ngươi sẽ biết người mà hôm nay ngươi giết quan trọng cỡ nào.”
Lâm Nghị liên tục từ chối, cuối cùng mới nhận tấm thẻ đen, Đàm Cổ Kim càng nhìn Lâm Nghị càng thấy hài lòng.
Ông ta cảm thấy đứa trẻ này là trời cao phái xuống giúp đỡ mình, thay đổi thế cục vào thời khắc mấu chốt nhất.
“Nghe nói biểu hiện trước đó của ngươi ở Thiên Kiêu Tranh Bá rất xuất sắc, vượt qua cả Quan Phi Độ, là thiên kiêu chân chính của Vân Mộng thành, lần này bổn quan sẽ lấy được thư thông báo của học viện Trung Cấp Hoàng Gia cho ngươi, vừa nãy ngươi nói ngươi làm việc cho bổn quan giống như làm việc cho cha mình, ha ha, nói hay lắm, bổn quan cũng không thể để ngươi nói suông được, sau này ngươi chính là nghĩa tử của bổn quan, tương lai của ngươi, ta sẽ sắp xếp.” Ông ta mỉm cười nói.
Lâm Chấn Nam nhanh chóng được sủng mà sợ, ông ta đâu ngờ tới vậy mà còn có chuyện tốt như thế rơi trúng Lâm gia hắn.
Ông ta lập tức ấn đầu Lâm Nghị, ý bảo quỳ xuống hành lễ với Đàm Cổ Kim.
Cũng may Đàm Cổ Kim xua tay, ông ta nói: “Không cần đâu, hôm nay cứ nói chính sự trước, chờ sau khi việc tà ma Lâm Bắc Thần kết thúc, bản quan nhất định sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, địa điểm thì chọn ở Lâm phủ, đến lúc đó chính thức nhận Lâm Nghị làm nghĩa tử.”
“Đa tạ đại nhân.” Lâm Chấn Nam vui mừng nói: “Đứa nhỏ này thật sự nhặt được phúc phận lớn.”
Lúc này, những người xung quanh cũng dồn dập chúc mừng.
Trải qua vụ việc này, xem như Lâm gia đã hoàn toàn trèo lên cành cao, sau này tứ đại gia tộc ở Vân Mộng thành, không, theo sự diệt vong của Quan gia, chắc là trong ba đại gia tộc nhất định sẽ có nhất mạch của Lâm Chấn Nam, về phần Chiến Thiên Hầu Phủ ngày xưa thì sắp bị thay thế rồi.
“Được rồi, Lâm Nghị, trước đó ngươi chiến đấu với Lâm Bắc Thần cũng bị thương, bây giờ quay về băng bó đi, đổi quần áo xốc lại tinh thần, một giờ sau đến quảng trường Thần Điện chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử.” Đàm Cổ Kim hiền lành nói.
“Vâng, thưa đại nhân.” Cha con Lâm Chấn Nam cáo từ. Trong phòng khách chỉ còn lại người của đoàn điều tra.
Đàm Cổ Kim thu lại ý cười trên mặt, trong đôi mắt híp lại bừng bừng sát khí, ông ta lạnh lùng nói: “Thượng Ngôn à, bổn quan bỗng dưng đổi ý, ngươi lập tức cử người mang tất cả nghi phạm chuẩn bị phóng thích đến quảng trường Thần Điện đi, bổn quan muốn dùng đầu và máu tươi của bọn chúng đến dâng hiến cho chủ quân bệ hạ vĩ đại.”
Ngô Thượng Ngôn giật mình: “Đại nhân, tất cả phạm nhân sao? Bao gồm cả giáo viên, học viên của học viện Số 3 lẫn mấy thương nhân kia ư?”
Đàm Cổ Kim lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tất cả phạm nhân, Vân Mộng thành là một tòa thành bẩn thỉu, làm trái ý của ta cần phải dùng máu tươi để tẩy rửa... Đồng thời giáo huấn mấy kẻ dám đối nghịch với bổn quan, để bọn chúng biết thời thế đã thay đổi rồi, hiện nay vận mệnh đang nằm trong tay ai.”
Trong lòng Ngô Thượng Ngôn phát run, ông ta biết lần này đại nhân thật sự muốn đại khai sát giới.
Lần trước khi đại nhân để lộ loại sát khí này là Hải An dẫn cả một thôn tầm 673 người dùng tội danh cấu kết với hải tặc, cả đám bị giết sạch ngay cả con gà con chó cũng không còn.
Mà lần này, đến lượt Vân Mộng thành.
“Tuân lệnh.” Ngô Thượng Ngôn lập tức truyền lệnh phái người đi xử
lý.
Đàm Cổ Kim hài lòng gật đầu, ông ta lại nói: “Truyền lệnh cho toàn bộ dân chúng nội trong vòng nửa tiếng đến quảng trường Thần Điện tiến hành lễ quan, nếu như không đến thì đó chính là đồng tình với Lâm Bắc Thần, cấu kết với tà ma gây tội.”
“Vâng, đại nhân.” Một cao thủ võ sư nhanh chóng hạ lệnh.
“Thượng Ngôn, đi chuẩn bị xe ngựa, mang theo đầu của Lâm Bắc Thần lập tức đến quảng trường Thần Điện cùng bổn quan, tất cả tiến hành theo kế hoạch ban đầu, một giờ sau tuyên bố diệt ma, xử trảm phạm nhân tế thần.”
Rất nhanh, xe ngựa ra khỏi phòng hành chính.
Hai mươi cao thủ của đoàn điều tra theo sau, xuất phát đến quảng
trường Thần Điện.
Đúng lúc đó, người nhà Nhạc Hồng Hương, Mễ Như Yên, Sở Nhân, Phan Nguy Mẫn, Lưu Khải Hải, Tiêu Bính Cam, Vương Hinh Dư, Lâm Tuyết Nhân, Doãn Dịch, Tiết Nhạc tổng cộng có 136 người vốn được phóng thích thì giờ lại khoác xiềng xích và bị áp giải đến quảng trường Thần Điện.
“Muốn đưa bọn ta đi đâu?”
“Không phải nói muốn phóng thích bọn ta sao?”
“Không, ta không đi...”
“A, đừng đánh, cha đứa nhỏ...”
“Ông ơi, cháu sợ, cháu đau!”
Dưới roi da như đang xua đuổi sói của thị vệ đoàn điều tra, toàn thân đám người chằng chịt vết thương, bị cưỡng ép mang đến quảng trường Thần Điện, nghênh đón vận mệnh thảm thiết mờ mịt.