Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 478: Đứa trẻ ngoan, bổn quan có duyên với ngươi




Phòng khách yên tĩnh như trang trại lúc nửa đêm.

Một vài người còn đang vắt óc suy nghĩ xem thử mua rau siêu cấp

tăng gấp đôi là ý gì.

Nghe giống như mắng người vậy, nhưng lại cảm thấy vô cùng sâu

xa.

“Quan Phi Độ đâu rồi?” Đàm Cổ Kim nói.

Đám người hai mặt nhìn nhau, tất cả đều không biết tung tích của hắn.

Trái lại là Lâm Chấn Nam trông có vẻ đã nghĩ đến điều gì đó, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

“Lâm tộc trưởng có gì muốn nói sao?” Đàm Cổ Kim liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu âm trầm.

Lâm Chấn Nam nói: “Tiểu nhân có lời không biết nên nói hay không.”

“Nói.”

“Vâng đại nhân, trước đó lúc Quan Phi Độ mang đầu người đến lãnh thưởng, tiểu nhân mơ hồ có cảm giác có gì đó sai sai, suốt quá trình hắn đều tỏ vẻ cực kỳ chột dạ, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói, dường như đang che giấu điều gì đó.”

Nghe Lâm Chấn Nam nói như vậy, đám người cũng phản ứng lại.

Đúng vậy! Biểu hiện của Quan Phi Độ đúng là rất kỳ lạ.

Cho dù Đàm Cổ Kim bảo hắn nói hay muốn gì, thậm chí có thể đề cử hắn cho năm học viện nổi tiếng nhưng hắn vẫn vô cùng lạnh nhạt, dáng vẻ như thể cầm được tiền là muốn chuồn trước.

Chột dạ!

Trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ đến từ này.

Đàm Cổ Kim híp mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Khi đó bởi vì cũng lấy được đầu của Lâm Bắc Thần cho nên hắn quá vui mừng, không hề để ý những chi tiết nhỏ nhặt này, ngược lại là cảm thấy Quan Phi Độ là một đứa trẻ thành thật và trung hậu, bây giờ xem ra... quá sơ ý rồi.

“Người đâu, đi điều tra xem.” Đàm Cổ Kim trầm giọng nói. Cao thủ của đoàn điều tra lập tức hành động.

“Đại nhân, vậy phát sóng trực tiếp công bố ở quảng trường Thần Điện...” Ngô Thượng Ngôn lên tiếng hỏi.

Dù sao trong tay ông ta vẫn còn đầu của Lâm Bắc Thần, phát sóng trực tiếp vẫn có thể tiến hành như bình thường.

“Tạm thời hoãn lại.” Đàm Cổ Kim dặn dò. “Vâng.” Ngô Thượng Ngôn đáp lời.

Đám người trong phòng khách đang mang tâm trạng bồn chồn chờ đợi.

Hiệu quả của đoàn điều tra đúng là rất cao, không đến một nén nhang là đã điều tra ra kết quả sơ bộ.

“Bẩm đại nhân, mọi nơi trong thành đã không còn bóng dáng của Quan Phi Độ nữa.”

“Bẩm đại nhân, tiền trang Thiên Kiếm truyền tin rằng kim tệ trên thẻ đen đều đã bị Quan Phi Độ chuyển đi...”

“Bẩm đại nhân, có người nhìn thấy Quan Phi Độ xuất hiện ở cổng thành...”

Hàng loạt tin thức nhanh chóng được thu thập, mọi việc đã sáng tỏ, biết rằng Quan Phi Độ có vấn đề, là vấn đề rất lớn.

Đồ khốn này, trên phần mộ tổ tiên không phải bốc khói xanh, mà là khói đen.

Ngay cả tiền của đại nhân hành chính cũng dám lừa, đúng là đồ vì lợi ích mà không từ thủ đoạn.

“Truyền lệnh, lập tức lục soát Quan gia.” Đàm Cổ Kim thản nhiên nói, nhưng cỗ khí tức máu tanh trong giọng điệu của hắn lại khiến mọi người phát run.

Lăng, Tiêu, Quan, Lâm là bốn đại gia tộc nổi danh ở Vân Mộng thành.

Lâm và Lăng đại biểu cho quyền thế, Quan và Tiêu đại biểu cho tài phú.

Từng là cục diện bốn chân vạc đỉnh, ngày nay Vân Mộng thành thay đổi, Chiến Thiên Hầu Phủ xuống dốc, Lâm gia sụp đổ, cho dù là Lâm Chấn Nam chấp chưởng thì Chiến Thiên Hầu Phủ cũng không thể khôi phục lại phong thái như xưa, ba nhà khác thì vẫn rất tốt.

Mà giờ đây, chỉ sợ một câu nói của Đàm Cổ Kim sẽ khiến cho Quan gia trở thành lịch sử.

Có người xúc động muốn giải trình cho Quan gia, nhưng khi nhìn thấy gương mặt gầy trải qua sương gió của Đàm Cổ Kim liền trực tiếp từ bỏ ý nghĩ đó.

Ánh mắt của Đàm Cổ Kim lại rơi vào một chiếc hộp sơn mài khác. “Kiểm tra.” Ông ta hờ hững nói.

Ngô Thượng Ngôn nhanh chóng dẫn theo mấy người chuyên nghiệp trong đoàn điều tra và xem xét tỉ mỉ cái đầu của Lâm Bắc Thần, không dám sơ suất tý nào.

“Đại nhân, không có vết hở.”

“Có lẽ là thật.”

“Không có bất kỳ dấu vết dịch dung.”

“Trong đầu không có dược vật nào hủy hóa xương cốt...” Nhân viên chuyên nghiệp lần lượt đưa ra phán đoán chắc chắn.

Ngô Thượng Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Tuy Quan Phi Độ lừa mất tiền thưởng, nhưng may có Lâm Gia cố gắng ngăn cơn sóng dữ, cuối cùng vẫn chém giết đồ nghiệt chủng Lâm Bắc Thần.

Bọn họ vẫn nắm chắc thế cục.

Chỉ là Đàm đại nhân bị một học viên trêu đùa như thế, chỉ sợ lửa

giận khó tiêu.

Trong lúc nhất thời, làm nhân vật số 2 của đoàn điều tra, Ngô

Thượng Ngôn cũng không dám lên tiếng.

Phòng khách lại chìm vào trong sự im lặng chết chóc.

Bỗng dưng...

“Hí hí, hí hí... ha ha ha.” Đàm Cổ Kim đột nhiên nở nụ cười.

Đám người Ngô Thượng Ngôn bị dọa đến mức nhảy cẫng lên, cho rằng đại nhân quan hành chính tức giận đến mức phát rồ.

Không ngờ Đàm Cổ Kim lại dùng ánh mắt âm trầm lúc trước liếc nhìn, sau khi cười to thì hắn bỗng dưng trở nên hòa hoãn, giơ tay vẫy về phía Lâm Nghị: “Đứa trẻ ngoan, ngươi lập được công lao lớn, đúng là không tồi, nói đi, ngươi có nguyện vọng gì bổn quan đều có thể đáp ứng với ngươi.”

Lâm Nghị sợ run như cầy sấy, hắn vội vàng nói: “Lâm gia có được ngày hôm nay đều do đại nhân ban tặng, ta làm việc vì đại nhân chính là trách nhiệm của ta, nào dám yêu cầu ban thưởng chứ.”

Lâm Chấn Nam nghe thấy câu này, không khỏi cảm thấy được an ủi. Đứa con này đầu óc thông suốt rồi, có thể nói ra đáp án thỏa đáng

như vậy, hắn vô cùng kích động.

Đàm Cổ Kim cười nói: “Bổn quan nói là làm, sao có thể nuốt lời được chứ, ha ha, ngươi là đứa bé ngoan, ta với ngươi có duyên đấy, người đâu, mang phần thưởng lên.”

Ông ta vẫy tay, một thị vệ thân tín ở bên cạnh lấy ra một tấm thẻ Huyền Tinh màu đen.