“Có nhân chứng không?” Đàm Cổ Kim nói.
Lâm Nghị vội vàng đáp lời: “Bẩm đại nhân, có ba hộ vệ của Lâm gia
ta có thể làm chứng.”
“Dẫn bọn họ lên đây.” Đàm Cổ Kim ngồi trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh.
Một lát sau, ba hộ vệ của Lâm gia người mang thương thế khập khiễng, quấn băng gạc xung quanh, máu tươi loang lổ, run rẩy bước đến tiền sảnh.
“Lâm tộc trưởng, ngươi có chắc đây là hộ vệ nhà ngươi không?” Đàm Cổ Kim liếc nhìn Lâm Chấn Nam.
Lâm Chấn Nam lập tức nói: “Bẩm đại nhân, ba người này đều đã đi theo ta hơn mười năm, vừa nãy ta đã cẩn thận phân biệt, tỉ mỉ dò hỏi, lão phu lấy tính mạng của mình ra đảm bảo tuyệt đối sẽ không có khả năng là kẻ khác dịch dung giả mạo.”
Đàm Cổ Kim gật đầu.
Người như Lâm Chấn Nam tuy không có cốt khí, thực lực kém,
nhưng xử lý công việc rất cặn kẽ.
“Ba người các ngươi nói tình huống cụ thể đi.” Đàm Cổ Kim liếc nhìn ba hộ vệ.
Ba hộ vệ này đều là võ giả bình thường, miễn cưỡng đạt tới cảnh giới võ sư, nào đã gặp phải nhân vật lớn bao giờ đâu, cũng chưa từng trải qua trường hợp này, giờ đây bọn họ run rẩy lắp bắp trả lời.
“Công tử nói đúng...”
“Chúng ta gặp tên tạp chủng đó ở tửu lâu Tùng Hạc... À, không
đúng, là Lâm Bắc Thần...”
“Thiếu gia qua đó chất vấn, kết quả tên tiểu tử kia bỗng dưng ra tay, hai hộ vệ đại nhân không kịp phản ứng liền bị giết chết, ba người bọn ta vội vàng bảo vệ thiếu gia cho nên cũng bị tên tạp... tà ma kia đánh trọng thương.”
“Là thiếu gia gặp nguy không sợ, liều mạng với tên đó rồi giết chết hắn.”
Ba người tuy nói năng lủng củng, nhưng toàn bộ quá trình cũng đã biểu đạt khá rõ ràng.
Theo đám người Đàm Cổ Kim và Ngô Thượng Ngôn thấy, biểu hiện của ba hộ vệ này rất thành thật, càng nói lộn xộn và lủng củng thì mới càng chứng minh đây là lời nói thật.
Nếu như ba người đồng loạt lên tiếng, thứ tự rõ ràng, thế mới đáng nghi.
“Được, các ngươi lui xuống đi.”
Đàm Cổ Kim nói: “Làm tốt lắm, thưởng mỗi người 100 tiền vàng.”
“Đa tạ đại nhân.” Ba hộ vệ có chút thất vọng rời đi.
Nói lời mà không giữ lấy lời, không phải nói hỗ trợ bắt được Lâm Bắc Thần sẽ thưởng 50000 tiền vàng sao?
Phòng khách an tĩnh trở lại.
Đàm Cổ Kim liếc nhìn Ngô Thượng Ngôn: “Đầu mà Quan Phi Độ dâng lên đâu?”
Ngô Thượng Ngôn vận chuyển huyền khí thi triển thủ đoạn triệu hồi ra chiếc hộp gỗ đựng đầu trong kho bảo vật, ông ta cầm nó trong tay rồi từ từ đặt lên đại án.
Con dấu hỏa sơn trên bề mặt vẫn còn nguyên đó.
“Mở ra.” Đàm Cổ Kim nói.
Ngô Thượng Ngôn phá vỡ con dấu hỏa sơn, mở hộp ra.
Vừa nhìn ông ta đã giật thót lên, không khống chế được sự kinh ngạc: “Sao... sao thế này?”
Chỉ thấy trong hộp trống rỗng không có gì cả.
“Cái đầu kia đâu?”
“Mất rồi... đây...”
“Hộp trống trơn... lẽ nào cái đầu đó biết bay?”
Đám người liếc nhìn, phát hiện cái đầu của Lâm Bắc Thần đáng lẽ phải ở trong hộp vậy mà đã biến mất, cả đám không khỏi phát ra tiếng kinh ngạc bàng hoàng, tê cả da đầu như gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt.
Trong lòng Đàm Cổ Kim cũng vô cùng chấn động, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng trông thấy cảnh tượng này vẫn khiến cho ông ta hít một hơi thật sâu.
Ngô Thượng Ngôn là tâm phúc của ông ta, đương nhiên không thể giở trò quỷ được, nhưng tại sao cái đầu đang yên đang lành lại không thấy đâu?
“Mau nhìn, đó là cái gì?” Bỗng dưng, một cao thủ trong đoàn điều tra chỉ vào dưới đáy hộp rồi nói.
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, trông thấy dưới đáy hộp có một lớp chất lỏng màu vàng nhạt dày tầm ba ngón tay, trạng thái chất lầy, tản phát ra mùi máu tanh đăng đắng, bởi vì nằm sâu trong chiếc hộp nên mọi người đều không chú ý đến.
Khi tỉ mỉ nhìn kỹ còn phát hiện trong chất lỏng màu vàng nhạt có một miếng giẻ rách, trên đó dường như có viết gì đấy.
Nét mặt Đàm Cổ Kim trở nên âm u.
Ngô Thượng Ngôn quan sát kỹ càng, rất nhanh liền đưa ra kết luận, ông ta nói: “Đây là bột hóa thi sau khi xương cốt tan chảy, chất lỏng này hình như là trước đó trong đầu người có giấu một thứ như bột hóa thi, dùng cách nào đó để làm gián đoạn thời gian, chờ đến đúng thời điểm thì sẽ giải phóng dược lực, nung chảy nó thành chất lỏng...”
Mọi người nghe xong, hai mắt nhìn nhau.
Đây chẳng phải là thiêu hủy chứng cứ sao? Ai làm?
Kẻ có hiềm nghi lớn nhất đương nhiên là Quan Phi Độ.
Đàm Cổ Kim khó lắm mới ổn định lại tâm trạng của mình, ông ta lạnh lùng nói: “Trên miếng vải viết cái gì?”
Ngô Thượng Ngôn chìa tay nhận kẹp sắt từ người thị vệ bên cạnh, ông ta lấy miếng vải ra, bỏ đi chất lỏng nhầy nhụa trên đó, sau khi trải nó ra, biểu cảm của hắn lập tức cứng đờ.
Trong lúc nhất thời, ông ta không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Đàm Cổ Kim nói: “Đọc lên.”
Ngô Thượng Ngôn vẫn hơi do dự, ông ta nói: “Đại nhân, cái này...”
“Đọc.”
“Nhưng mà...”
“Đọc.”
“Đàm đại nhân, con mẹ nó, sau này mua rau siêu cấp phải tăng gấp đôi.”
“Cái gì?”
“Đại nhân, trên miếng vải này viết như thế.”
“Ồ...” Đàm Cổ Kim thản nhiên đáp một tiếng, đôi mắt hơi nheo kia dường như khép lại, ngồi trên ghế với biểu cảm nhìn như vô cùng bình thản, nhưng những ai quen biết ông ta thì mới hiểu được bây giờ trong lòng vị đại nhân này đang mưa gió bão bùng.