Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 476: Lại thêm một Lâm Bắc Thần?




Sau khi Lâm Bắc Thần xem xong, hắn vừa mừng vừa sợ lại vừa yêu vừa hận, yêu chính là sơ hở lớn nhất trong kế hoạch tiếp theo của mình, dường như đã được giải quyết

Hận chính là hai tính năng mới này rõ ràng là đang bóc lột ta, thu phí quá đắt.

Lâm bắc Thần không thể không bắt đầu nghi ngờ sâu sắc, tên Tử Thần trước kia sống chết nhét điện thoại cho mình, thân phận thật sự sợ là một con vượn đen đầu trọc, hiện giờ hắn đang nấp trong điện thoại, vơ vét của cải từ nhu cầu của khách hàng bất cứ lúc nào và bất cứ đâu. Nhưng mà... người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn đành phải chấp nhận.

“Hai tính năng mới này có thể giúp ích rất nhiều, kế hoạch tiếp theo sẽ bắt đầu được, nhưng mà mục tiêu để ra tay tiếp theo nên chọn ai đây?” Lâm Bắc Thần vận chuyển cái não tàn của hắn, bình tĩnh suy nghĩ.

Vào lúc này, tiếng bước chân truyền đến, một vài bóng người bước vào tửu lâu đang nói chuyện cười đùa.

Người đang đi đầu không thể nào quen thuộc hơn, chính là đại biểu ca Lâm Nghị.

Ánh mắt Lâm Bắc Thần nhất thời sáng lên, người tốt đây rồi, thời khắc mấu chốt lại vội vàng dâng đầu đến.

“Đại nhân, chuẩn bị xong hết rồi.” Ngô Thượng Ngôn sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi đến báo cáo.

Lúc này Đàm Cổ Kim cũng vừa tắm rửa và thay quần áo xong, ông ta là một người rất chú trọng cảm giác nghi thức.

Mỗi lần trước khi quyết định việc trọng đại, hay công bố việc lớn gì đó, ông ta đều sẽ nghiêm túc chay tịnh, điều chỉnh trạng thái của bản thân vào mức tốt nhất, cho thấy bộ mặt hoàn mỹ nhất của mình.

“Tốt lắm, mang đầu của Lâm Bắc Thần đến quảng trường Thần Điện đi.” Ông ta muốn công bố gương mặt của tà ma tại quảng trường Thần Điện.

Ngày đó Lâm Bắc Thần trốn thoát từ đây, hôm nay cũng phải chịu tội ở nơi này.

Bên ngoài, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Đàm Cổ Kim dẫn theo mấy vị cao thủ của đoàn điều tra đi ra khỏi phòng hành chính, lúc sắp lên xe thì một loạt tiếng bước chân vội vàng truyền đến.

Là Lâm Chấn Nam, tộc trưởng của Lâm gia, gương mặt hắn cổ quái dẫn theo con trai Lâm Nghị vội vàng chạy đến đây.

“Đại nhân, đại nhân, đợi đã.” Lâm Chấn Nam lớn tiếng hét lên: “Có chuyện lớn rồi, đại nhân, đợi đã, xin hãy dừng bước... ta có chuyện bí mật muốn bẩm báo, có chuyện...”

Đàm Cổ Kim hơi cau mày lại.

Bây giờ còn có việc gì có thể quan trọng hơn việc phát sóng trực tiếp công bố tin vui chứ?

Có điều, Lâm Chấn Nam là thủ lĩnh của thế lực nhỏ mà ông ta nâng đỡ ở Vân Mộng thành, dù sao vẫn phải bày ra tư thái hiền lễ hạ sĩ của bản thân, nể mặt ông ta một chút.

“Ồ, Lâm tộc trưởng vội vàng như thế là có chuyện gì sao?” Đàm Cổ Kim dừng bước, mỉm cười nói.

“Đại nhân, là thế này...” Lâm Chấn Nam thở hổn hển chạy đến, ghé vào tai Đàm Cổ Kim thấp giọng nói một hồi.

“Cái gì?” Đàm Cổ Kim nghe xong, coi như khả năng giữ bình tĩnh của ông ta rất được, nhưng cũng phải lộ ra nét mặt vô cùng kinh ngạc: “Lâm tộc trưởng, ngươi có biết bản thân đang nói gì không? Việc này không thể đùa đâu.”

Lâm Chấn Nam nỗ lực che giấu nét kinh ngạc của mình, ông ta nói: “Đại nhân, giờ đây khuyển tử lấy được đầu của tà ma kia, sao ta có thể nói đùa chuyện như thế chứ, đại nhân nhìn là biết liền.”

Gương mặt của Đàm Cổ Kim trở nên vô cùng âm u.

“Quay về.” Ông ta xoay người đi vào phòng khách của phòng hành

chính.

Ngô Thượng Ngôn không biết nguyên nhân ra sao nhưng thấy đại nhân nhà mình vẻ mặt không vui, cho nên cũng không dám hỏi nhiều, hắn lập tức dẫn người đi vào.

Trong phòng khách.

Đám người tụ tập lại, hai mắt nhìn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến đại nhân không thèm quan tâm đến phát sóng trực tiếp công bố diệt ma nữa.

“Bạn học Lâm, lấy chiến lợi phẩm của ngươi ra đi.” Đàm Cổ Kim thản nhiên nói.

Lúc này ông ta đã tỉnh táo lại, cảm xúc bình tĩnh hơn nhiều.

“Vâng, thưa đại nhân.” Lâm Nghị vội vàng bước tới đặt hộp gỗ sơn mài vẫn luôn được nâng trước ngực mình lên đại án, vừa mở hộp ra, một mùi máu tanh hôi thối bốc lên.

Ngô Thượng Ngôn vừa nhìn lập tức chấn động trong lòng. Ông ta nhìn thấy cái gì?

Một đầu người, là đầu của Lâm Bắc Thần.

Nhưng sao có thể như thế chứ?

Trái tim của Ngô Thượng Ngôn tý thì nhảy ra khỏi cuống họng.

Đầu của Lâm Bắc Thần bây giờ còn đang được cất giữ trong kho bảo

vật trên người ông ta đây, tại sao lại xuất hiện trong tay Lâm Nghị?

“Bạn học Lâm, ngươi nói coi đây là chuyện gì?” Đàm Cổ Kim thản

nhiên nói.

Lâm Chấn Nam vội vàng nháy mắt ra hiệu cho con trai mình.

Biểu cảm của Lâm Nghị có chút rụt rè, nhưng hắn vẫn lớn tiếng nói: “Bẩm đại nhân, lúc học sinh ở trong ngục, sau khi thẩm vấn Lâm Bắc Thần và đồng bọn thì đã đến tửu lâu Tùng Hạc tụ tập, ai biết vừa bước vào đã nhìn thấy một bóng dáng lấm la lấm lét, trông người đó rất giống Lâm Bắc Thần.”

“Thế nên học sinh còn tưởng mình nhìn lầm, bởi vì loại tà ma như thế rõ ràng đã bị Quan học trưởng giết chết rồi, có điều ôm ý nghĩ cho dù là một sơ hở cũng tuyệt đối không thể khinh thường, học sinh và mấy vị tộc nhân và hai vị hộ vệ đại nhân của đoàn điều tra bước đến thăm hỏi.”

“Kết quả là người đó đúng là Lâm Bắc Thần, hắn giận dữ khó kiềm, hai hộ vệ đại nhân đều đã tử trận, mà tên đó cũng trọng thương rồi bị học sinh giết chết...”

Nói đến khúc cuối, ngữ khí của hắn dần trở nên kích động, mạch logic cũng bắt đầu rõ ràng.

Đám người xung quanh nghe vậy đều ngây ngốc, lại thêm một Lâm Bắc Thần ư? Chuyện gì thế này? Không phải Lâm Bắc Thần đã bị Quan Phi Độ giết chết rồi sao?