Ngoài vinh quang to lớn ra, tất cả mọi người của học viện Số 3 đều thực sự cảm nhận được ảnh hưởng thực tế của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến lần này đối với học viện. Bắt đầu từ năm nay, tài nguyên của Sở giáo dục sẽ ưu tiên cho học viện Số 3. Danh ngạch của Thiên Kiêu Tranh Bá lần tiếp theo sẽ tăng lên rất nhiều.
Mỗi một người trong học viện Số 3, bất kể là học viên hay là giáo viên, đều cảm thấy phấn khích từ tận đáy lòng, vô cùng cảm kích bốn người này.
Đương nhiên, ngoại trừ một vài người.
Mộc Tâm Nguyệt đứng ở trong đám đông ở phía xa, yên lặng nhìn Lâm Bắc Thần được nhấc lên cao, ánh mắt dần dần trở nên tĩnh mịch, tâm thái cũng hoàn toàn bình tĩnh, gợn sóng trong trái tim cũng dần dần biến mất.
Thiếu niên này đã từng cho nàng tất cả.
Cũng đem tôn nghiêm của nàng hung hãn đá xuống đất.
Bắt đầu từ hôm nay, thanh toán xong rồi.
Nàng là người rất thông minh, cũng rất thực tế.
Những ngày tháng dằn vặt và dày vò này, sự thờ ơ của Lâm Bắc Thần khiến nàng hiểu ra một số chuyện.
Phải nhảy ra khỏi cái ao nước nhỏ này, thuận theo dòng suối, hòa vào sông rồi đổ ra biển.
Trong vũng nước nhỏ không dưỡng ra được cá lớn. Trong ao nhỏ không chứa nổi Giao Long.
Đã đến lúc rời khỏi thành thị này rồi.
Cũng là lúc, làm một cái kết cho nửa đời đầu đầy ác mộng của cuộc đời.
Mộc Tâm Nguyệt quay lưng, đi ngược qua dòng người, bước đi kiên định mà rời đi.
Cách bóng lưng của nàng không xa, Ngô Tiếu Phương và Quan Phi Độ với biểu cảm giống như cha mẹ chết, muốn khóc không ra nước mắt, không đồng điệu với đám người đang chúc mừng xung quanh.
Mễ Như Yên cũng được các bạn học vây quanh, ném lên cao, hò reo chúc mừng.
Nàng quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần, người đang được biển người vây quanh, trên khuôn mặt thanh tú nở ra nụ cười động lòng người.
Trong trận chiến cuối cùng, nàng cũng đã đánh bại Lâm Nghị, giành được thắng lợi thuộc về bản thân, trở thành một thành viên của đội vô địch không phải bàn cãi, mang đến một cái kết hoàn mỹ cho Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến lần này.
Cũng không biết phải mất bao lâu, đám người hò reo chúc mừng mới dần dần giải tán.
Để lại một mớ hỗn độn.
Lúc này, mặt trời sớm đã lặn xuống dưới mặt biển. Bóng tối bao trùm mặt đất.
Lâm Bắc Thần cũng trở lại học viện Số 3.
Ban đầu, Bạch Khâm Vân còn kêu gào muốn đi đến Vạn Thắng lâu để ăn mừng, nhưng đã bị mấy giáo viên dẫn đội của học viện thuyết phục.
"Phần thưởng cuối cùng vẫn chưa nhận được về tay. Trước tiên đừng quá lộ liễu như vậy. Đợi ngày mai nhận được cúp, rồi chúc mừng cũng không muộn, hôm nay không ngại thì ai về nhà nấy, nghỉ ngơi thật tốt và ngủ một giấc thật ngon."
Đây nguyên văn lời nói của Sở Ngân.
Lâm Bắc Thần cảm thấy rất có lý.
Thế là mọi người giải tán ở cổng của học viện Số 3.
Trong học viện tương đối yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đèn đường Huyền Văn thắp sáng con đường trong bóng tối. Lâm Bắc Thần cả người thoải mái đi về phía Trúc viện.
Tất cả đều kết thúc rồi.
Cái gọi là Tào Phá Thiên bị trúng độc khiến vụ cá cược lần này tạm thời không thể nào thực hiện được.
Nhưng hắn không gấp gáp chút nào cả.
Tên tạp chủng này đã là một con rùa trong bình.
Vụ cá cược của ngày hôm đó có sự chứng kiến của những nhân vật nặng ký.
Phương Chấn Nho đã chết dưới tay của tà ma, nhưng Thất hoàng tử của đế quốc vẫn còn ở đó.
Vụ cá cược này, chắc chắn phải thực hiện.
Cho nên, kể từ thời khắc cuộc đại chiến hạ màn, sống thêm một giây đối với Tào Phá Thiên mà nói đều là một loại dày vò đáng sợ.
Hãy để hắn cũng trải nghiệm thật tốt nỗi sợ hãi trước khi chết. Cổng của Trúc viện.
"Chủ nhân, vĩnh viễn tích thần!"
Quang Tương giơ cao bảng viết chữ, nhảy cẫng hoan hô.
Thổ Phát Thử Vương những ngày này ăn ngon mặc đẹp, bộ lông màu bạc bóng loáng như tuyết, khi nhảy nhót thì mỡ toàn thân cũng rung lên bần bật, càng dễ thương và đáng yêu hơn.
Thiến Thiến và Thiên Thiên cũng đang mặc những bộ y phục xa hoa, lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp nhất, mỉm cười duyên dáng, ánh mắt trông chờ, giống như hai đóa hoa Tiểu Bạch nở rộ trong đêm tối, làm người ta nhìn mà thoải mái, bình yên, khiến cho Lâm Bắc Thần cảm nhận được một tia ấm áp sau khi trải qua đại chiến.
Lão Vương Trung nhìn thấy Lâm Bắc Thần xuất hiện, lập tức quỳ rạp trên mặt đất, chà một chút ớt bột vào mắt, hai mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt giàn dụa gào thét: “Lão gia à, ngài nhìn thấy rồi chứ, thiếu gia người đã có tiền đồ rồi, quán quân của Thiên Kiêu Tranh Bá, sức mạnh một mình nghiền áp tất cả kẻ thù... "
Mẹ nó, đồ chó má này.
Lâm Bắc Thần nhấc chân cho một cước.
Thời khắc huy hoàng như vậy, lúc này ngươi khóc tang cái gì chứ?
Vương Trung lập tức rên rỉ một tiếng thoải mái, nói: "Đa tạ thiếu gia ban thưởng."
Tên tiện nhân bất khả chiến bại này.
"Để hai vị tỷ tỷ đợi lâu rồi."
Lâm Bắc Thần không thèm quan tâm đến lão Vương Trung, bước tới cười khúc khích và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiến Thiến và Thiên Thiên, đi vào trong biệt viện.
Bên cạnh vang lên một tiếng gầm gừ của ma thú. Hả?
Lâm Bắc Thần quay đầu lại nhìn thì thấy hòn non bộ ở trong viện bên cạnh, không biết từ bao giờ lại có thêm một cái chuồng chó.
Bên trong bò ra một con... Hàn Băng Lang?
"Con sói này từ đâu ra vậy?" Lâm Bắc Thần kỳ quái hỏi.
“Ồ, là như vậy, thiếu gia.” Vương Trung vội vàng tiến lên giải thích, giành công nói: “Lão nô ta hôm nay khi ra ngoài mua rau, nhìn thấy trên chợ có quan viên của Sở giáo dục đang hạ giá giải quyết một bầy ma thú thuần hóa. Lão nô nhớ tới việc hai lần liên tiếp có thích khách đến Trúc viện của chúng ta gây rối, cho nên vừa hay mua một con ma thú về giữ nhà. Con Hàn Băng Lang này ngoan ngoãn nhất, chỉ có giá 30 tiền bạc, cho nên lão nô đã tự ý làm chủ, mua nó về.”
Rẻ như vậy à?
Lâm Bắc Thần không khỏi liếc thêm vài lần.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy con Hàn Băng Lang này có vẻ hơi quen thuộc.
"He he, thiếu gia, còn có một tin tốt. Đây là một con sói cái, trong bụng đã có sói con. Tương đương với việc mua hai con với giá 30 tiền bạc. He he, đặc biệt là sói con, khi còn nhỏ nếu dạy dỗ thoả đáng sẽ còn thông minh hơn cả con người đấy.”
Vương Trung cười nói. Ồ?
Sói cái mang thai?
Nghe có vẻ như một món hời.