Sau một nén nhang.
Phụt.
Trên màn hình Huyền Tinh lại xuất hiện hình ảnh.
Tào Phá Thiên đã bị khống chế, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng những vết thương trên cơ thể hắn cùng màu da trên khuôn mặt đều đen như mực.
Ngay cả khi hôn mê, cơ thể hắn vẫn co giật dữ dội, như thể có thứ gì đó khủng khiếp sắp thoát ra khỏi cơ thể hắn.
Còn chuyện xảy ra trong thời gian tín hiệu bị ngắt, hiển nhiên người thường sẽ không bao giờ biết được.
Thành chủ Lăng Quân Huyền, Lý Hùng Phu đều đã xuất hiện trên chiến hạm Lưu Thải Châu Bảo Ngọc Khí hào.
“Một tin tức vô cùng bất ngờ, bọn ta đã tìm thấy dược vật Thập Hoa Thập Trùng Đan còn sót lại trong cơ thể của Tào Phá Thiên, bây giờ phải lập tức đưa hắn đi trị liệu... trận chiến đoạt cờ đồng đội lần này bây giờ kết thúc, phát sóng trực tiếp sẽ tiếp tục theo đúng quy trình đã thiết lập.” Lăng Quân Huyền lớn tiếng nói.
Từ khuôn mặt tươi cười của tất cả các vị đại lão không nhìn ra chút khác thường nào, giống như mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, tâm trạng của các thị dân cũng dần ổn định.
“Sau khi điều tra, việc bạn học Tào trúng độc không liên quan gì đến trận chiến trước đó.”
Lại một lúc lâu sau, Lý Hùng Phu đã thông báo một tin tức như vậy trên sóng trực tiếp, hàm ý không liên quan gì đến Lâm Bắc Thần.
Điều này cũng có nghĩa là việc sở hữu ngôi vị quán quân của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến chỉ thiếu một bước cuối cùng mà thôi.
Chiến hạm cấp thái kim Lưu Thái Châu Bảo Ngọc Khí hào trở về cảng.
Trên cảng, vô số người dân bắt đầu tụ tập, cổ vũ và nhìn ra biển, sự kiện trọng đại này, sự kết thúc cuối cùng huy hoàng nhất cuối cùng đã đến.
Không thể nghi ngờ, việc chứng kiến sự ra đời một tân Thiên Kiêu của Vân Mộng thành làm người khác cực kì phấn khích, ai đó không thể chờ được nữa, lập tức hô to tên Lâm Bắc Thần.
Đương nhiên, chuyện ngoài ý muốn vừa rồi xem ra cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Đối với đám thị dân bình thường ở Vân Mộng thành mà nói, bọn họ đương nhiên càng vui khi nhìn thấy Lâm Bắc Thần đoạt chức vô địch, dù sao thì hắn cũng là đệ tử thật sự của Vân Mộng thành, chẳng sợ cái danh xấu trước kia, hiện giờ đã quay đầu rồi, giống như tiểu tử thối ngang bướng nhà mình lúc còn nhỏ vậy, mọi người ngay lập tức chấp nhận hắn rồi.
Tào Phá Thiên tính là cái gì chứ?
Đứa nhỏ phản bội Vân Mộng thành, sau khi trở về thì cư xử độc đoán, từng công khai coi thường Vân Mộng thành, không thừa nhận mình là người của Vân Mộng thành... Một con sói mắt trắng xa lạ như vậy nếu giành được giải vô địch của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến cũng chẳng là gì cả.
Nhìn thấy năm người Lâm Bắc Thần từ ca nô bước xuống, đám đông đã vỡ òa trong tiếng hò reo.
Mọi người hò hét tên đám người Lâm Bắc Thần, cảnh tượng náo nhiệt mà thần thánh.
Theo truyền thống, lễ trao giải thưởng sẽ được tổ chức vào ngày mai, người đoạt giải quán quân sẽ nhận phần thưởng lớn từ chính phủ đế quốc, tất cả các giải thưởng lớn cũng đã có chủ.
Giữa những tiếng hò reo và huyên náo, Bạch Hải Cầm đứng tại chỗ, run lên vì tức giận.
Ông ta nắm chặt tay, trực tiếp lao tới trước mặt đám người Lăng Quân Huyền, nhìn chằm chằm vào Lăng Bắc Thần, sau đó tức giận hét lên: “Thật không công bằng...”
Lăng Quân Huyền nhìn Bạch Hải Cầm, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết. "Lui—— xuống—— !!!"
Ông ta gằn từng câu từng chữ nói.
Vị thành chủ này trước giờ đều là người có tính tình ôn hoà, khí tức toả ra lúc này giống như một con rồng nóng nảy bị chạm vào vảy ngược, ánh mắt kinh hãi đáng sợ, như thể chỉ cần Bạch Hải Cầm nói thêm một câu nữa thì sẽ bị ông ta xé nát thành từng mảnh.
Bạch Hải Cầm trong lòng hơi ngạc nhiên.
Nhưng ông ta vẫn nghiến răng nói: "Ta cần một cuộc kiểm tra công chính công bằng. Ta phải biết Phá Thiên đã trúng độc như thế nào. Nó bại trận quá oan uổng. Nếu như không phải vì trúng độc, nó tuyệt đối sẽ không thua Lâm Bắc Thần nhanh như vậy, thân là sư phụ của nó, ta có nghĩa vụ phải đòi lại sự thanh bạch cho nó.”
"Ngươi muốn thanh bạch cái gì?"
Lăng Quân Huyền cười lạnh nói: "Trong lòng Bạch đại sư, không lẽ còn không hiểu được sao?"
"Chính bởi vì ta hiểu, cho nên mới lên tiếng giúp nó."
Giọng điệu của Bạch Hải Cầm trở nên cứng rắn.
Lăng Quân Huyền hít một hơi thật sâu rồi nói: "Kiểm tra sẽ có, Thành Chủ phủ sẽ cho tất cả mọi người một lời giải thích. Bây giờ, việc mà Bạch đại sư ngươi cần phải làm chính là lập tức lui xuống, không được quấy nhiễu quá trình bình thường của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, nếu không, đừng trách bổn thành chủ không nói trước.”
Cảm giác được sự khắc chế của vị chủ tiểu thành trước mặt đã đến cực hạn, Bạch Hải Cầm suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, lão phu sẽ tin tưởng Lăng thành chủ một lần."
Nói xong, ông ta chủ động lui ra ngoài.
Hiệu quả mong muốn đã đạt được rồi.
Tất cả mọi người đều nghe thấy được lý lẽ biện luận của ông ta.
Mọi người cũng đều nhìn ra biểu hiện của Lăng Quân Huyền, nghe thấy những lời nói của vị thành chủ đại nhân này.
Đàm Cổ Kim, người luôn thờ ơ lạnh nhạt giống như người qua đường, khóe miệng khẽ nhếch lên một vòng cung lạnh lùng nham hiểm, dẫn người của mình quay người rời đi.
Các thị dân hò reo và hét lớn cái tên của Lâm Bắc Thần.
Các học viên của học viện Số 3 lao đến và nâng Lâm Bắc Thần lên cao.
Bạch Khâm Vân, Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ cũng được nâng lên.
Khi vừa mới bắt đầu, không ai có thể nghĩ rằng ba người này cũng có thể xuất hiện trong đội vô địch cuối cùng.
Còn bây giờ, giấc mơ đẹp khó tin nhất đã trở thành sự thật rồi.