Lâm Bắc Thần không suy nghĩ nhiều.
Trong đại sảnh tầng một, Vương Trung đã chuẩn bị một bàn lớn thức ăn và rượu ngon.
Kể từ ngày hôm ấy, tại quán trọ Duyệt Lai uống được rượu của thế giới này, Lâm Bắc Thần ngày càng nghiện rượu.
Vương Trung cũng coi như là hợp ý.
Quang Tương nhìn thức ăn trên bàn mà nuốt nước bọt không ngừng.
Lâm Bắc Thần ngồi xuống, cười nói: "Nào, ngồi xuống cả đi, trong nhà không có người ngoài, không cần câu nệ như vậy, ngồi xuống ăn cùng ta đi."
Quang Tương hoan hô một tiếng, ném bảng viết chữ sang một bên, trực tiếp nhảy lên ghế đẩu.
Thiến Thiến và Thiên Thiên ngồi hai bên trái phải của Lâm Bắc Thần. Một người rót rượu đút rượu.
Một gắp thức ăn đút canh.
Lông mày như sóng, hơi thở như lan.
Lâm Bắc Thần đã có chút quen thuộc với bầu không khí thơm ngát này. Quang Tương vẻ mặt phi lễ chớ nhìn, cúi đầu xốc cơm.
Vương Trung mỉm cười he he, tốc độ ăn cũng không chậm hơn Quang Tương là bao.
"Thiếu gia, Cung Công của Thành Quản buổi chiều đã gửi đến một tin tức, nói rằng tòa án hành chính của Phong Ngữ hành tỉnh đã ban xuống một chính lệnh hàm, giải phong căn nhà cũ của chúng ta và ban nó cho lão cẩu Lâm Chấn Nam kia..."
Ông ta nhìn mặt mà nói chuyện, thấy tâm trạng của Lâm Bắc Thần rất tốt, mới cẩn thận dè dặt tung tin tức này ra.
Vốn dĩ tưởng rằng thiếu gia sẽ vô cùng tức giận.
Ai mà biết Lâm Bắc Thần một hơi uống cạn rượu do Thiến Thiến đút qua, có vẻ như không quan tâm lắm, thản nhiên hỏi: "Nhắc mới nhớ, lão cẩu Lâm Chấn Nam kia rốt cuộc là sao vậy? Là huynh đệ của cha ta sao? Nhưng tại sao đồ chó má Lâm Nghị kia lại gọi ta là biểu đệ? Bối phận này có hơi kém."
Vừa hỏi một câu, Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy trong lòng lộp bộp một chút. Hỏng rồi.
Sao lại đem lời trong lòng hỏi ra vậy?
Sẽ không dẫn tới sự nghi ngờ của Vương Trung, bị đồ chó này nhìn ra sơ hở gì đấy chứ?
Nhưng sự thật chứng minh hắn hoàn toàn lo xa rồi.
Vương Trung ngay lập tức giải thích: "Thiếu niên bình thường không quan tâm đến những chuyện này. Cũng khó trách người không biết. Chuyện này, nói ra thì dài lắm..."
Vẻ mặt của lão quản gia lại có thể trở nên u sầu hiếm thấy.
Ông ta nhấp một ngụm rượu, căm phẫn nói: "Đồ chó má Lâm Chấn Nam cũng xứng làm huynh đệ của lão gia ư? Ông ta vốn dĩ chỉ là một tiểu quý tộc sa sút ở Phong Ngữ hành tỉnh mà thôi, chẳng làm nên trò trống gì, không có mấy người coi trọng ông ta, căn bản không thể so sánh được với Lâm gia của chúng ta, một trên trời một dưới đất... "
"Không có quan hệ thân thích? Vậy thì có chuyện gì vậy?" Lòng hiếu kỳ của Lâm Bắc Thần bùng phát rồi.
Hắn thực chất là một kẻ rất bà tám.
Vương Trung lại uống một ngụm rượu nữa rồi nói: "Lão gia có một nghĩa muội đã gả cho ông ta. Cho nên mới lôi kéo được quan hệ với Lâm gia chúng ta. Trùng hợp đồ chó này cũng họ Lâm, cố tình đổi tên thành Lâm Chấn Nam. Nghe có vẻ như rất thân thiết với lão gia. Năm đó, lão gia nể tình nghĩa muội của mình, cũng khá chiếu cố đồ chó này, ông ta nhờ vào thế lực của Chiến Thiên Hầu phủ cuối cùng đã lẫn ra nhân dạng. Trước đó, đối với lão gia và thiếu gia người phải gọi là mức độ cung kính nịnh nọt, không biết xấu hổ. Đến cả lão nô ta cũng kính nể ba phần.”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, trong đầu lập tức có khái niệm.
Đó thực đúng là không biết xấu hổ.
Vương Trung tiếp tục nói: "Nhưng sau đó lão gia xảy ra chuyện, Hầu phủ bị tịch thu tài sản. Đồ chó má này lại là người phản bội đầu tiên, không những không bảo vệ thiếu gia người mà ngược lại còn liên tiếp cắn mấy phát, trần thuật 20 điều gọi là tội trạng của lão gia. Nịnh nọt lấy lòng một số kẻ quyền quý, bảo toàn nhất mạch này của ông ta. Bây giờ không biết đã giở thủ đoạn gì, lại có thể lấy được Chiến Thiên Hầu phủ đã bị niêm phong vào tay. Đây là chim cưu chiếm tổ chim khách... đồ chó này thật không biết xấu hổ. "
Lâm Bắc Thần hiểu rồi.
Lâm Chấn Nam này thực sự là một con sói mắt trắng nuôi uổng công. "Cha ta từ khi nào lại có một nghĩa muội vậy chứ?"
Lâm Bắc Thần lại hỏi một câu.
Hỏi xong, hắn lập tức hối hận.
Chết tiệt, lòng hiếu kỳ phá hoại lại càng lộ ra sơ hở.
Tuy nhiên, Vương Trung vẫn không chút nghi ngờ, giải thích nói: "Chuyện này đã rất lâu rồi, lão gia rất ít nhắc tới. Thiếu gia người không biết cũng là chuyện rất bình thường. Vị nghĩa muội kia của lão gia cũng là một người đáng thương, năm đó khi lão gia vẫn còn chưa được phong hầu, có một vị nghĩa muội đồng sinh cộng tử trên chiến trường, sau đó trước khi vị kia chết trận nhờ cậy lão gia chăm sóc tiểu muội, sau khi lão gia lập chiến công được phong hầu, tìm thấy nữ tử này rồi nhận làm nghĩa muội ... "
Ồ.
Hóa ra là một câu chuyện như vậy.
Lâm Bắc Thần nói: "Vậy thì lão cha ta và nghĩa muội này có hơi mù mắt rồi, nhìn trúng một tên cặn bã như vậy."
Vương Trung với sự tiếc nuối vô hạn nói: "Cũng không trách nàng, ôi, năm đó nàng chỉ là một tiểu cô nương rất đơn thuần và ngây thơ, bị đồ chó má Lâm Chấn Nam kia lừa gạt, ôi, thực sự là không gặp được người tốt, phải trả giá cả cuộc đời.”
Lâm Bắc Thần nhìn Vương Trung, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Lời này nghe thế nào cũng thấy hình như là có câu chuyện trong đó.
Hắn muốn tiếp tục nói chuyện phiếm một trận, nhưng lão quản gia lại ấp úng nói bóng gió, không chịu nói gì thêm nữa.
"Thiếu gia, Chiến Thiên Hầu phủ là tổ trạch của Lâm thị. Nó có ý nghĩa rất lớn. Người phải tìm cách lấy lại nó. Không thể để tên cẩu tạp chủng không có chút huyết mạch của Lâm Thị như Lâm Chấn Nam một mực chiếm giữ."
Vương Trung nói.