Keng keng!
Bình bạc vỡ tung tóe, thiết kỵ xuất đao thương.
Từ cực tĩnh đến cực động, tiếng đánh liên tục của trường kiếm vang lên, mãi không kết thúc.
Nhiều đốm lửa chói mắt không ngừng phát ra dưới ánh chiều trời.
Hình bóng của Lâm Nghị cùng Mễ Như Yên được kiếm quang bao phủ tầng tầng, liên tục nhấp nháy, quay cuồng, ẩn hiện.
Cả hai người này đều là những người mạnh thứ hai trong đội của họ, kiếm thuật tinh thông, hai thanh trường kiếm trong tay họ bày ra đủ loại chiến pháp như trừu, đái, đề, cách, kích, thứ, điểm, băng, giảo, áp, phách, tiệt, tẩy, vân, quải, liêu, trảm, thiêu, mạt, tước, trát, quyển.
Theo trình độ nào đó mà nói, trận chiến giữa hai người này thực sự là một trận chiến kiếm khách điển hình.
Phong cách chiến đấu trước đó của Lâm Bắc Thần quả thật rất rung động, nhưng đều dựa vào thân thể tuyệt đối hoặc là tu vi huyền khí nghiền áp, kiếm thuật chân chính tinh tế thì Lâm Bắc Thần vẫn chưa thể hiện được nhiều.
Người dân, học viên, quan viên cùng đám giáo viên đang ở trên cảng, nhìn thấy trận chiến như vậy không khỏi hô to phấn khích, nó giống hệt như trận chiến của các cao thủ kiếm thuật mà họ tưởng tượng.
Bên kia.
Hàn Bất Phụ ngăn chặn Đông Phương Chiến.
“Hahaha, ngươi dù sao cũng chỉ là một con chó bên cạnh Lâm Bắc Thần, vậy mà cũng có dũng khí xuất kiếm vào ta à?” Đông Phương Chiến cười điên cuồng, không coi Hàn Bất Phụ ra gì.
Hàn Bất Phụ trầm mặc, rút kiếm, thi triển kiếm thức Bàn Sơn Kiếm Pháp.
Đông Phương Chiến thấy thế, cười nhạo nói: “Ngày đó, học trưởng Tào Phá Thiên chẳng qua là vì muốn tra tấn ngươi, cho nên nhất thời không phá vỡ phòng ngự của ngươi, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng kiếm pháp mèo cào này của ngươi thật sự là phòng ngự vô địch đấy chứ?”
Hàn Bất Phụ ngẩng đầu nghìn Đông Phương Chiến, ánh mắt của hắn cứng như thép, vẻ mặt trầm lặng như huyền băng, hắn giống như một ngọn núi cao chót vót không thể leo lên, đứng ở đó mặc cho gió hào gào thét khiêu khích vẫn không động đậy.
Trong tiếng gió gào thét, vẻ mặt của Đông Phương Chiến dần trở nên tức giận, bởi vì sự im lặng của Hàn Bất Phụ khiến hắn cảm thấy chính mình như một tên hề đang khoa khoang.
Keng!
Trường kiếm rút khỏi vỏ, Đông Phương Chiến thúc dục toàn bộ sức mạnh, không chút khách khí đánh ra một kiếm.
“Cố làm ra vẻ! Tiếp lửa giận của ta đi.” Hắn quát to.
Ầm!
Một kiếm này không thể tưởng tượng đánh vào kiếm thức của Hàn Bất Phụ, hắn chỉ muốn đánh bại Hàn Bất Phụ ngay lập tức, để thứ rác rưởi ngu dốt này hoàn toàn tuyệt vọng.
Tiếng mũi kiếm xen kẽ nhau vang lên, ánh lửa như máu trong trời chiều, nhưng hình ảnh Hàn Bất Phụ bị đánh hộc máu lại không xuấy hiện.
Thay vào đó là một lực phản công khổng lồ, giống như một trận lũ quét phản kích lại, khiến hắn kinh ngạc đến khó tin, trực tiếp bị đánh bay, miệng mũi hắn tràn ra máu tươi giữa không trung, cuối cùng hung hăng ngã xuống boong tàu...
Đông Phương Chiến ngẩn ra, hắn điên cuồng đứng dậy, nhìn về phía Hàn Bất Phụ, nói: “Ngươi... Sao có thể mạnh như vậy?”
Hàn Bất Phụ vẫn không nói gì, tay hắn cầm trường kiếm, dùng sống lưng của kiếm vỗ ngực của mình, chậm rãi tới gần Đông Phương Chiến.
Đông Phương Chiến chỉ cảm thấy trước mặt có một ngọn núi thần, đang thúc dục nghiền áp tới chính mình, trong lòng hắn hoảng hốt.
Một bên khác.
Nhạc Hồng Hương lần nữa thi triển Lưu Ly Kiếm Tâm, chặn Mộ Vũ Thôn lại.
Sức mạnh trước đó của Mộ Vũ Thôn vừa mới thức tỉnh võ sư một sao huyền khí thuộc tính, tiến tới cảnh giới sơ cấp mà thôi.
Sau khi nhận được sự trợ giúp bí mật trước trận đấu của Tào Phá Thiên, trực tiếp đột phá cảnh giới nhỏ, đạt tới cảnh giới võ sư cấp hai sao, thực lực có thể nói là đột ngột tăng mạnh.
Nhưng làm sao có thể so sánh với điểm phát sóng wifi của Lâm Bắc Thần được chứ?
Tu vi huyền khí của Nhạc Hồng Hương không chỉ trực tiếp vọt tới đỉnh phong võ sư cấp hai sao, mà còn dung hợp ý nghĩa sâu xa của Lưu Ly Kiếm Tâm, nắm bắt được những sai sót trong kiếm thuật, cực kỳ nhạy bén, thể lực cũng tăng vọt, khoảng chừng lực năm vạc.
Hai người mới giao chiến hơn mười chiêu, Mộ Vũ Thôn đã bị Nhạc Hồng Hương tóm được sơ hở, đâm một kiếm xuyên qua bả vai.
“A...” Hắn kêu thảm thiết, buông kiếm ra.
Cùng lúc đó, trên boong tàu bên cạnh không ngừng vang lên tiếng la hét.
Chỉ thấy Trịnh Thạc to cao lực lưỡng đang bị Bạch Khâm Vân giơ Đại Bảo Kiếm chém tới tấp, trường kiếm trong tay hắn đã loang lổ, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy từng mảnh.
Thật khó tưởng tượng trong cơ thể của tiểu Loli Bạch Khâm Vân này lại ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ như vậy, cự kiếm còn lớn hơn cả cơ thể của nàng, như một cối xay gió múa may, kiếm thức tuy rất bình thường nhưng lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, trong nháy mắt giao tranh liền phá huỷ tinh thần chiến đấu của Trịnh Thạc, người yếu nhất Bạch Vân chiến đội.
Trịnh Thạc trước đây kiêu ngạo biết bao, lúc này lại vô cùng chật vật, thực lực của hắn cũng như Mộ Vũ Thôn, miễn cưỡng có thể thức tỉnh huyền khí, được Tào Phá Thiên giúp đỡ mới có thể đạt tới cảnh giới đỉnh phong võ sư cấp một sao.
Còn Bạch Khâm Vân sau khi được Lâm Bắc Thần kết nối tín hiệu wifi đã tới cảnh giới sơ cấp võ sư cấp hai, cộng thêm lực bốn vạc, đã trực tiếp đè bẹp Trịnh Thạc bằng cảnh giới huyền khí cùng sức mạnh thể lực.
Mộ Vũ Thôn cùng Trịnh Thạc, hai người yếu nhất trong chiến đội Bạch Vân dường như đã mất sức chiến đấu sau khi mới bắt đầu trận đấu không bao lâu, phải chịu thất bại.
Đông Phương Chiến vẫn còn đang giãy dụa, nhưng đối mặc với Hàn Bất Phụ trầm mặc như núi thì việc bại trận của hắn cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Cao thủ số hai Lâm Nghị tu vi rất mạnh, lại lấy được cách cấm kỵ để gia tăng thực lực, trận chiến với Mễ Nhu Yên ngoài mặt thì nhất thời khó hoà giải, nhưng trong lòng khiếp sợ cùng áp lực thì chỉ có hắn mới biết.
Một bên khác.
Trên chiến hạm Lưu Thải Châu Bảo Ngọc Khí hào.
Tào Phá Thiên hùng hổ bay qua, vừa mới hạ xuống cách Lâm Bắc Thần khoảng một mét đã bị Lâm Bắc Thần cả người bạo phát đấm vào mặt, cả người hắn giống như cối xay gió xoay tròn, trong không trung xoay ba trăm sáu mươi độ, rồi nặng nề ngã trên boong tàu.
Ầm ầm!
Tiếng nổ thật to như sấm, vang vọng trong lòng những người nhìn thấy cảnh này, da đầu họ run lên.