Đám người đang xem trận chiến, trong lòng họ đã nghĩ qua vô số hình ảnh đôi oan gia Lâm Bắc Thần cùng Tào Phá Thiên này đánh nhau, nhưng duy chỉ có hình ảnh trước mắt là chưa từng nghĩ qua.
Mới gặp nhau mà Tào Phá Thiên đã bị Lâm Bắc Thần đấm ngã xuống boong tàu, như người tình nói dối không chịu nổi một đấm.
Bạch Hải Cầm kinh ngạc, kêu lên một tiếng, cào nát chỗ tay vịn ghế ngồi, còn Đàm Cổ Kim thì nheo mắt lại thành một đường nhỏ, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Khu vực khán giả tràn ngập tiếng thét như thể một cơn sóng thần bùng phát không thể ngăn cản.
Đám Thiên Kiêu ở khu vực học viên trong nháy mắt đều bị sốc.
Các nhân viên công tác đang chiêu sinh đám học viên gia nhập học viện của mình cũng lập tức cả kinh, trong đầu vốn chuẩn bị ‘hoa ngôn xảo ngữ’ thật tốt cũng nháy mắt tan thành mây khói.
“Đậu xanh!” Đám Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn, Lưu Khải Hải đồng thời thốt lên.
Ánh mắt của lão Hải trợn lên, ánh sáng lung linh dưới tai ông ta loé ra, lộ ra hai cái mang cá màu xanh lục.
Tiêu Lão Thái Gia không cẩn thận túm đứt cả bộ râu quý giá của mình, Tiêu Vân Long đứng phía sau ông ta khuôn mặt cũng trở nên khó coi.
Còn đại thiếu gia Tiêu Chương của Tiêu gia lúc này khoanh tay trước ngực rùng mình, nghĩ lại mà sợ, hắn đang suy nghĩ chờ đến lúc Thiên Kiêu Tranh Bá chấm dứt có nên mời mười mấy cô nương nổi tiếng nhất Vân Mộng thành, đặt một bàn rượu ngon, thành thật mà xin lỗi Lâm Bắc Thần không, tất cả mọi người đều bại gia tử, cùng giống loài, việc gì phải giết lẫn nhau đúng không?
...
Lâm Bắc Thần đứng trên đài quan sát nhìn xuống, hắn nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Bây giờ biết chênh lệch rồi chứ?”
“Không có sự giúp đỡ của Bạch Vân thành, không có sư phụ Bạch Hải Cầm coi tiền như rác, sống chết luẩn quẩn ăn thức ăn thừa của người khác, nhận ngươi làm đồ đệ thì Tào Phá Thiên ngươi có thể thành cái thứ gì chứ?”
Lâm Bắc Thần ầm một tiếng, nhảy lên boong tàu, hắn từng bước từng bước đi về phía Tào Phá Thiên đang chật vật, mặt đầy máu.
“Loại rác rưởi như ngươi cũng xứng tranh đoạt đệ nhất Thiên Kiêu Vân Mộng thành ư?”
Lâm Bắc Thần nhìn Tào Phá Thiên, không khỏi bật cười nói: “Dù sao cũng chỉ là một con chó ghẻ ham vinh quang của Bạch Vân thành mà thôi, ít nhất ba bốn học viên mà ta đã chiến đấu ngày hôm nay cũng có thể nghiền nát ngươi, nực cười là kẻ đáng thương như ngươi còn đắm chìm trong giấc mơ đệ nhất thiên hạ không chịu tỉnh...”
“Lâm Bắc Thần!” Tào Phá Thiên gầm lên giống như một con sư tử đực đang giao phối bất ngờ bị cướp mất con cái.
Mặt hắn đầy máu, dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần nói: “Ta phải lấy mạng ngươi!”
Một hạt giống Huyền khí trong cơ thể được kích phát, tu vi Huyền khí của Tào Phá Thiên chợt tăng gấp đôi, hắn điên cuồng lao về phía Lâm Bắc Thần.
“Làm sao? Bùng nổ cũng chỉ tuôn ra được chút ít này thôi à?”
Cả người Lâm Bắc Thần Huyền khí hệ thuỷ tràn đầy, xen lẫn với huyết vụ đỏ tươi kích động.
Hoàn toàn tuông ra tất cả sức mạnh của mình, thi triển Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật, khí huyết của Lâm Bắc Thần tràn đầy giống như Thái Cổ cự thú đến từ Ma Uyên địa ngục, trực tiếp đánh ra một quyền.
Ầm!
Tào Phá Thiên lại bị đánh bay.
Sức mạnh ẩn chứa trong cú đấm này khủng khiếp giống như núi lửa phun trào.
Sự bùng nổ của Tào Phá Thiên giống như một con ruồi điên đập vào thiết chùy.
“A... Phụt!”
Máu tươi trong miệng Tào Phá Thiên trào ra, hắn xoay người tự do trên không trung hai vòng, sau đó hung hăng đập mạnh vào boong tàu lần nữa, phun ra ngụm máu hơn mười mét, để lại một vết máu dài làm người khác chấn động.
“Đáng thương.”
“Yếu ớt.”
“Ngu xuẩn!”
Lâm Bắc Thần thổi vết máu trên tay, hắn giẫm lên máu tươi của đối thủ, từng bước đi tới gần, giống như một kẻ giết người.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người đang xem cuộc chiến hoàn toàn sợ hãi.
Tại sao? Tại sao một trận chiến vốn dĩ là song kiêu tranh hùng, thể lực chiến đấu ngang nhau, đột nhiên lại trở thành một bên nghiền áp?
Mặc kệ là ủng hộ Lâm Bắc Thần hay là Tào Phá Thiên, thì tất cả mọi người lúc này đều mất khả năng suy nghĩ.
Đàm Cổ Kim rốt cục cũng không thể bình tĩnh nữa, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, còn có chút dữ tợn.
Bạch Hải Cầm lập tức đứng lên, thất thanh: “Điều này không thể... Lâm Bắc Thần... Hắn gian lận!”
Vẻ kinh ngạc trên mặt Lăng Quân Huyền biến mất, quay đầu nhìn Bạch Hải Cầm, cười lạnh: “Sao? Bạch đại sư là đang nghi ngờ thành chủ ta mắt mù đầu óc mê muội, có sơ hở trong việc tổ chức trận chung kết Thiên Kiêu Tranh Bá sao?”
Bạch Hải Cầm sắc mặt u ám, im lặng không nói nữa.
Lăng Quân Huyền cười lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngài thắng thì là chuyện đương nhiên, còn những người khác thắng thì là gian lận... Ha ha, Bạch đại sư, ngươi tốt xấu gì cũng là một trong tam đại danh kiếm ở Bạch Vân thành, lời này nghĩ trong đầu thì không sao, nhưng nói ra trước mặt Đàm đại nhân, ngươi đang ám chỉ cái gì vậy?”
Đàm Cổ Kim lạnh lùng cười, không tiếp lời.
Bạch Hải Cầm chậm rãi ngồi trở lại, trong lòng ông ta nổi lên một cơn sóng lớn.
Mới có mấy tháng kể từ đêm hẹn ước thử kiếm kia? Tên tạp chủng mà Đinh Lỗi thu nạp này sao có thể tiến bộ nhanh như vậy?
Đêm đó tên tạp chủng này cũng chỉ ăn may mới thắng được một chiêu, nhưng bây giờ ta đã triển khai nhiều thủ đoạn như vậy, âm thầm không ngại mà làm trái quy tắc, phá hoại quy tắc của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, để thực lực Tào Phá Thiên tăng lên gấp đôi, vậy mà lại bị tên tạp chủng này đè ép!
Hắn nhất định cũng gian lận, tên Đinh Lỗi ngu xuẩn này vì cái gọi là kho báu trên núi mà vẫn chưa về, vậy thì còn ai có thể giúp tên này đạt tới trình độ như thế?