“Chiến thuật của chúng ta rất đơn giản, đánh bại từng người trong số họ, Tào Phá Thiên giao cho ta, Mễ Như Yên đi nghiền áp Lâm Nghị, học trưởng Hàn sẽ đập chết Đông Phương Chiến, còn bạn học Nhạc sẽ đối phó với Mộ Vũ Thôn, Tiểu Bạch... Trịnh Thạc giao cho ngươi.”
Lâm Bắc Thần nhanh chóng giao nhiệm vụ chiến đấu, bốn người còn lại cùng gật đầu.
Vào lúc này, trên chiến hạm số hiệu Bạch Vân truyền đến tiếng cười điên cuồng của Tào Phá Thiên.
“Hahaha, Lâm Bắc Thần, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, đi tới cuối cùng, ngươi cũng đủ tư cách để trở thành đối thủ của Tào Phá Thiên ta.”
Thiếu niên tóc vàng đứng trên đài quan sát của Bạch Vân hào, giọng điệu đầy giễu cợt, nói: “Một người kéo tên rác rưởi đi tới trận này, ngươi đáng tự hào đấy, như vậy đi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, chúng ta quy định thắng ba trong năm trận, một chọi một, cho mỗi người các ngươi một cơ hội để thể hiện bản thân một cách trọn vẹn, ngươi thấy thế nào?”
Lâm Bắc Thần lạnh lùng nở nụ cười: “Không cần.”
Hắn lớn tiếng nói: “Bọn ta đang vội.”
Ba trong năm trận? Một chọi một? Nằm mơ đi, loại rác rưởi như ngươi cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ sao?
Tào Phá Thiên nghe thấy lời từ chối của Lâm Bắc Thần, thoáng ngạc nhiên, vẻ chế giễu trên mặt hắn càng lộ rõ, nói: “Sao thế? Ngươi sợ à? Ha ha, thứ không biết tốt xấu như ngươi, vậy thì bất cứ điều gì ngươi muốn, nhưng mặc kệ ngươi có nhiều kế hoạch cùng chiến thuật thì đều tái nhợt như tờ giấy mỏng trước thực lực tuyệt đối mà thôi, hy vọng lát nữa lúc ngươi quỳ xuống thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Lâm Bắc Thần không nói nữa, hai tay hắn giơ lên hư không, ánh sáng nhạt loé ra, Thiết Tí Cung cùng Xạ Long đại tiễn đồng thời xuất hiện trên tay hắn.
Không do dự mà giương cung cài tên!
Vụt!
Dây cung chấn động phát ra tiếng.
Một mũi tên xuyên qua không trung, nhanh như chớp tới trước mặt Tào Phá Thiên.
Tào Phá Thiên hoảng hốt, trong lúc vội vàng hắn chỉ kịp quay đầu.
Vù!
Mũi tên mang theo không khí cực nóng bay qua thái dương của hắn, tóc mai xoăn lên, một mùi khét lẹt thoang thoảng, nháy mắt tràn ngập.
Đinh!
Xạ Long đại tiễn trực tiếp bắn đứt dây thừng của cột buồm chính, bắn vào phía trên của cột buồm, đuôi mũi tên như một Ngân Long ong ong chấn động không ngừng, vải bạt theo đó cũng lạo xạo rơi xuống.
Cánh buồm có ba chữ Bạch Vân hào trực tiếp trượt thẳng xuống cabin bên dưới.
Cánh buồm tương đương với soái kỳ của chiến đội, bị một tên bắn rơi soái kỳ có thể nói là một điềm cực xấu.
Đây cũng là sự khiêu chiến không hề nao núng đến từ Lâm Bắc Thần.
Tào Phá Thiên sờ sờ thái dương, nhìn lá cờ rơi xuống, trong lòng bốc cháy lửa giận: “Họ Lâm kia, ngươi đánh lén?”
Hai tròng mắt hắn như mũi nhọn điện thiểm.
Lúc này, Lâm Bắc Thần ở đối diện chỉ vào hắn ngoắc ngón tay.
“Đừng nói nhảm nữa, có gan thì đến đây.” Giọng của Lâm Bắc Thần hòa cùng gió biển.
Tào Phá Thiên bay lên không trung, hóa thành một tia chớp, bắn thẳng về phía Lâm Bắc Thần.
Bốn người Lâm Nghị vừa nhìn thấy đội trưởng lại dễ bị chọc giận như vậy, đang muốn nhắc nhở hắn, trước mắt bóng người chớp động, đã thấy bốn tên phế vật ở chiến hạm đối diện vượt qua mười lăm mét đại dương, đánh tới bọn hắn.
“Muốn chết.” Lâm Nghị cười lạnh.
Ngay lập tức rút kiếm trong tay ra, đâm tới Mễ Như Yên đang lao về phía hắn.
Sau khi nhận được rượu từ Tào Phá Thiên rồi luyện hoá, có được một ít thủ đoạn nhỏ, tu vi của hắn đã tăng lên đáng kể, mặc dù Mễ Như Yên cũng là một đối thủ khó trong Thiên Kiêu, nhưng Lâm Nghị chắc chắn 100% có thể đánh Mễ Như Yên đến trọng thương!
Trong mắt Mễ Như Yên loé lên hào quang, tế kiếm trong tay nàng toả ra ánh sáng rực rỡ, một kiếm ra mười ảo ảnh.
Đinh!
Song kiếm đánh nhau.
Lâm Nghị chỉ cảm thấy cổ tay run lên, bất giác lui về phía sau, sức mạnh ẩn chứa trong thanh kiếm của đối thủ vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
“Làm sao có thể?” Lâm Nghị kinh ngạc kêu lên.
Đôi mày thanh tú của Mễ Như Yên nhẹ nhàng nhảy lên.
Uy lực một kiếm vừa rồi của Lâm Nghị mạnh hơn rất nhiều so với hắn ở trạng thái bình thường, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều.
Nếu Lâm Bắc Thần có thể sử dụng Giá Y Thần Công để nâng cao sức mạnh của toàn đội, thì một học viên xuất thân từ Bạch Vân thành như Tào Phá Thiên có thủ đoạn gì đó để nâng cao sức mạnh cho đồng đội cũng là điều hợp lý.
Mặc kệ thế nào, trận chiến này nhất định phải thắng, bất luận là vì Lâm Bắc Thần hay vì mình.
Thân hình của nàng hơi dừng lại, huyền khí hệ phong hoàn toàn kích phát tràn ngập khắp cơ thể nàng.
Huyền khí dày trong suốt có thể nhìn thấy bằng mắt thường phát ra, nhè nhẹ từng đợt từng đợt hòa vào gió chiều hoàng hôn, ở trên không trung từng cơn gió khó mà thấy được đang từ từ hình thành.
Trên biển có gió mạnh, đối với huyền khí hệ phong như Mễ Như Yên thì đây là môi trường chiến đấu tốt nhất.
Kiếm thuật và thân pháp ngay lập tức hợp nhất thành một, Mễ Như Yên như một yêu tinh trong gió, rất nhanh đánh về phía Lâm Nghị.
Lâm Nghị hít sâu một hơi, ầm một tiếng, quanh thân tràn ngập quang diễm đỏ sậm, hơi thở nóng bỏng tràn ngập thân thể, huyền khí thuộc tính hoả diễm giống như ngọn lửa thiêu đốt, bảo vệ hắn ở trong đó, hình thành một lá chắn mờ nhạt xung quanh cơ thể hắn, hoả diễm lan dọc theo trường kiếm.
“Giết.” Lâm Nghị tập trung toàn bộ lực lượng, ra tay lần thứ hai, lần này hắn không dám bất cẩn.