Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 426: Trận chiến cuối cùng




Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến tiếp tục.

Trong nháy mắt, chỉ còn chưa đầy hai canh giờ, danh sách đã dần trở nên rõ ràng.

Bởi vì Tào Phá Thiên đánh bại Dạ Vị Ương, lập tức giành được hai chiến kỳ, cộng với chiến kỳ mà hắn thắng đối thủ có được, hơn nữa thêm cả chiến kỳ vốn đã có ở trên Bạch Vân hào, tổng cộng giành được sáu cờ chiến, còn Lâm Bắc Thần tổng cộng được bốn cờ chiến.

Các đội khác liên tiếp bị loại. Ngôi vô địch và á quân sẽ được quyết định giữa hai đội này.

Về phương diện chiến kỳ, Tào Phá Thiên chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng đến phần này, số lượng cờ chiến không còn quan trọng nữa, bởi vì người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được tất cả cờ chiến.

Lúc này, các học viên trên tám chiến hạm khác đã nối đuôi nhau trở về cảng gần đó, sau đó lại ngồi ca nô về cảng trên bờ, tiến vào khu vực chỉ định của học viên Thiên Kiêu để quan sát trận đấu sắp tới.

Đồng thời, bọn họ cũng có thể nhìn thấy những hình ảnh tuyệt vời và toàn bộ quá trình chiến đấu thông qua Lưu Ảnh thạch.

Lúc này, các cán bộ tuyển sinh của các trường đại học lớn cũng tranh thủ lấy tư cách để tiến vào khu vực xem cuộc chiến, lấy ra mọi tư liệu và điều kiện đã chuẩn bị từ trước, ném cành ô liu cho học viên mà họ chọn.

Người được hoan nghênh nhất dĩ nhiên là Vương Hinh Dư cùng Tiêu Bính Cam.

Tiếp đó là đám người Tô Tiểu Nghiên, Chu Khả Nhi.

Cuộc chiến giành giật nhân tài ngày càng gay gắt.

Trên biển, chiến hạm số hiệu Lưu châu bảo ngọc cùng Bạch Vân đã nhanh chóng đến gần. Trận chiến quyết định cuối cùng sắp diễn ra.

Đám thiếu nam thiếu nữ ngồi ở khu vực học viên, lần đầu tiên xem trận chiến qua Lưu Ảnh thạch, đương nhiên đều là hình ảnh chiến đấu của mấy người đoạt giải quán quân như Tào Phá Thiên, Lâm Bắc Thần, Dạ Vị Ương.

Vừa nhìn thấy cũng đều là biểu cảm khiếp sợ, hình ảnh trong trận chiến đấu quả thật làm bọn họ khó mà tin được.

Vốn tưởng rằng tất cả mọi người đều bằng tuổi nhau, mặc dù có cao thấp nhưng đều trong phạm trù giống nhau, kết quả là màn trình diễn trong Lưu Ảnh thạch của một số kẻ yêu nghiệt đứng đầu như Lâm Bắc Thần, Tào Phá Thiên đúng thật điên rồ, vượt xa sức tưởng tượng của họ.

“Tu vi của Tào Phá Thiên đã đạt tới cảnh giới võ sư cấp bốn rồi sao?” “Thể lực của Lâm Bắc Thần cũng quá kinh khủng.”

“Ta cảm thấy bọn họ và chúng ta không phải trong cùng một cuộc đấu.”

“Cái này cũng quá yêu nghiệt rồi, trận chiến đoạt cờ đoàn đội trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến khoá trước cũng không đạt tới trình độ này, có cảm giác đừng nói là Lâm Bắc Thần và Tào Phá Thiên, cũng đừng nói đến Dạ Vị Ương và Vương Hinh Dư, cho dù là Tiêu Bính Cam cũng có thể quét được các quán quân trước đó.”

“Mẹ nó thật không theo lẽ thường.”

Đám học viên Thiên Kiêu đều có chút sợ hãi.

Mức độ hấp dẫn và gay cấn của cuộc thi năm nay hơn hẳn các năm trước, nhất là thực lực của các học viên hàng đầu đó, mạnh mẽ và có phần viển vông, vượt quá phạm vi bình thường.

Bên người Vương Hinh Dư và Tiêu Bính Cam được đám người tuyển sinh của các trường nổi tiếng bao quanh, mấy hiệu trưởng cũng đi vòng quanh họ.

Khu vực khách quý xem cuộc chiến.

Đệ nhất hành chính quan của toà án hành chính Phong Ngữ Hành tỉnh Đàm Cổ Kim trông rất gọn gàng, thư thái và thoải mái, ông ta phớt lờ những người xung quanh, cũng không nói chuyện với Lăng Quân Huyền nữa, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay dựa trên ghế, lúc nhanh lúc chậm, nheo mắt để tiếp tục xem trận đấu.

Chỉ lạ là năm quan chức cấp tỉnh ngồi bên cạnh ông ta, quân hàm chính lệnh giống với Lâm Chấn Nam, đã lặng lẽ rời đi mà không ai biết từ lúc nào.

Cũng chính vào thời điểm này...

“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.” Có người hô lên.

Trên màn hình Huyền Tinh, hai chiến hạm số hiệu Lưu Thái Châu Bảo Ngọc và Bạch Vân cuối cùng cũng từ từ tiến vào phạm vi chiến đấu trên nền trời hoàng hôn buông xuống.

...

Lâm Bắc Thần đứng trên đài quan sát, gió biển thổi qua khuôn mặt điển trai và mái tóc đen dài của hắn, nhìn Bạch Vân hào đang tới gần, ánh mắt hắn lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có, sát khí không thể ngăn cản, trong lòng điên cuồng không ngừng sôi trào.

Giờ phút này cuối cùng đã đến.

Có thể thông qua thời gian mà phán đoán được, đây sẽ là trận chiến cuối cùng.

Mặc dù không biết tại sao Dạ Vị Ương lại không tiến vào trận cuối, nhưng chạm trán với Tào Phá Thiên chắc chắn là kết quả tốt nhất đối với hắn.

Trong trận chiến trực diện này, nghiền áp tiểu tóc vàng, dùng chính bàn tay của mình để kết thúc trận đánh cá cược cùng đoạn ân oán này, đây là điều mà một nam nhân nên làm.

Kể từ khi xuyên không tới nay, Lâm Bắc Thần đã từng có lúc giống như bây giờ, rất muốn cầm kiếm trong tay, dùng chính năng lực của mình để đánh một trận như vậy.

“Các huynh đệ tỷ muội, chuẩn bị đi.”

Lâm Bắc Thần cúi đầu nhìn đồng đội của mình.

Bạch Khâm Vân, Hàn Bất Phụ, Nhạc Hồng Hương cùng Mễ Như Yên đều ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập tin tưởng, đó là uy tín được gây dựng từ trận này sang trận khác.

“Mục tiêu của chúng ta trong trận chiến này không phải là đoạt cờ.”

Khóe miệng của Lâm Bắc Thần nhếch lên, tạo thành một đường vòng cung đẹp mà lóng lánh.

Tóc đen của hắn bay trong gió, tay áo phần phật sừng sững đứng trong đài quan sát, giọng nói rõ ràng, tự tin và dứt khoát: “Mục tiêu của chúng ta là dẫm nát năm tên rác rưởi của số hiệu Bạch Vân kia, dùng tiếng kêu van xin thương xót và gào thét để làm lễ đăng quang Thiên Kiêu của chúng ta với tư cách là người chiến thắng. Nếu không thể hoàn toàn đè bẹp đối phương thì cho dù chúng ta có giành được cờ thì cũng không thể xem là chiến thắng thực sự.”

Từ lời nói của hắn, tất cả mọi người đều nghe thấy tinh thần chiến đấu hừng hực như ngọn lửa. Ngay cả một Loli không nghiêm túc như Bạch Khâm Vân cũng bị mấy lời này cuốn hút, chỉ cảm thấy dục vọng chiến đấu của chính mình đang tăng vọt.