Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 425: Đây có lẽ chính là nhân sinh




Bịch bịch bịch!

Hai người ra quyền đánh tầm nửa nén hương, Tiêu Bính Cam không thể chịu đựng được nữa nói: “Ca, xương của ngươi cứng quá.” Hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng hổi, khí quyết quay cuồng, cơ đau nhức.

Lâm Bắc Thần ha ha cười: :Muốn luyện không? Muốn có được kiếm cốt giống ta không? Bái ta là đại ca ta sẽ dạy ngươi.”

Lại một lúc lâu sau.

Tiêu Bính Cam giống như một con bò điên, hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển, hơi thở màu trắng từ trong lỗ mũi phun ra, nói: “Ca, hay là chúng ta nghỉ một chút rồi đánh tiếp.”

Lâm Bắc Thần vui sướng khi thấy có người gặp hoạ, lắc đầu: “Đệ đệ, sức bền của ngươi không tốt rồi.”

Nói xong, chính mình cho một ngụm Thuỷ Hoàn thuật.

Cơ thể vốn mệt mỏi liền lập tức biến mất không còn nữa, khí huyết sôi trào, thể lực lại trở lại đỉnh cao, nhịp đập bình ổn.

Tiêu Bính Cam nhìn thấy, trợn mắt.

“Ca... Ngươi ăn gian.” Hắn cảm thấy sắp không ổn.

Lâm Bắc Thần cười nói: “Cái này gọi là dựa vào năng lực.” Bịch bịch bịch!

Lại đánh nhau thêm vài phút nữa.

Tiêu Bính Cam mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, liên tục xua tay: “Không được, không được, chịu không nổi nữa, ca ca, ta nhận thua...”

“Đệ đệ, ngươi phải kiên trì, nam nhân không được dễ dàng nói mình không được.” Lâm Bắc Thần đánh ra hai quyền như dạo chơi, hốc mắt của tên mập trực tiếp bị bầm đen, mấy quyền đánh tới như mưa không ngớt.

Ầm ầm ầm!

Lâm Bắc Thần đấm mà thoải mái tràn trề, Tiêu bính Cam la hét, giãy dụa không phục, lập tức bị đánh đến bầm tím mặt.”

“Ha ha ha, ngươi có phục không?” Lâm Bắc Thần ngồi lên người Tiêu Bính Cam vừa đánh vừa hỏi.

Tiêu Bính Cam gần như khóc nói: “Ca, ngươi đúng là bị thiểu năng, ta vừa nãy phục rồi, ta phục rồi ngươi đừng đánh nữa được không hả, làm ta bị thương, mẹ ta sẽ đau lòng...”

Hả? Đã phục rồi sao?

Lâm Bắc Thần có chút xấu hổ, để giảm bớt sự ngượng ngùng, hắn lại đấm thêm vài cái nữa: “Ngươi vừa rồi là miệng nói phục nhưng tâm không phục, ta hỏi ngươi, tâm phục không?”

Tiêu Bính Cam thật sự đã khóc rồi, mẹ nó đây là chuyện con người làm sao? Đã đánh ta như thế này rồi còn hỏi ta tâm phục không à?

“Ta tâm phục, tâm phục!” Tên mập nén giận nói.

Lâm Bắc Thần lúc này mới đứng lên, buông tên này ra nói: “Mau, đưa cờ chiến của ngươi cho ta...”

“Không cần giao nữa, bọn ta đã lấy được rồi.” Giọng nói của Bạch Khâm Vân vang lên.

Tiểu Loli kiêu ngạo này cầm hơn mười cờ chiến trong tay, đắc ý nói: “Ha ha, xong rồi, tất cả đều ở đây, hàng thật cũng ở trong này.”

Tròng mắt Lâm Bắc Thần như muốn lòi ra: “Sao lại có nhiều như vậy?”

Bạch Khâm Vân nói: “Đều là hắn trộm thêu lén... nói đúng hơn, tên mập này đúng là người đã thuê mấy cái này.”

Tiêu Bính Cam che mặt đứng dậy, nói: “Gia đạo sa sút, cha ta mất, ta cùng mẹ đến Vân Mộng thành nương tựa họ hàng, kết quả bị ngược đãi, chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn của người ta, cộng thêm việc ta cũng đang tuổi ăn tuổi uống, đành phải học một chút tay nghề kiếm tiền, phụ giúp gia đình...”

Khi những lời này lọt vào tai khách quý đang xem trận chiến trên đài, sắc mặt gia chủ Tiêu gia Tiêu Vân Long nhất thời xám xịt.

Tiêu lão thái gia hừ một tiếng, thể hiện sự bất mãn tột độ.

“Phụ thân, ta nhất định sẽ điều tra chuyện này.” Tiêu Vân Long vội vàng cam đam.

Trên chiến hạm, Lâm Bắc Thần nhìn một đống cờ nói: “Rốt cuộc cái nào mới là thật?”

Tiêu Bính Cam vội vàng lấy một cái thật từ trong đống cờ đó.

Mọi người đều nhìn qua.

Đậu xanh, không khác với mấy cái giả là mấy.

Lâm Bắc Thần nhìn về phía Nhạc Hồng Hương nói: “Làm sao ngươi phân biệt được giữa thật và giả?”

Nhạc Hồng Hương cười nói: “Ta nhìn không ra, chỉ là thấy hắn sao dễ dàng dùng hai tay dâng cờ như vậy, mà đồng đội của hắn còn có bộ dạng nén cười, cho nên mới cố ý lừa một chút.”

Tiêu Bính Cam: “???”

Cmn, quả nhiên kỹ năng diễn xuất của bốn tên này quá tệ, đồng đội làm hại ta, sớm biết thế này thì đã thu phí đội nhiều hơn chút nữa.

Hắn quay đầu nhìn đánh Lâm Bắc Thần tàn bạo hào.

Vừa nhìn thấy liền sợ hết hồn, bốn tên đồng đội của hắn đã sùi bọt mép mà nằm trên boong tàu rồi.

“Chuyện gì thế này?” Tên mập kinh hãi nói.

Bạch Khâm Vân đắc ý cười to: “Đồ ăn vặt của bổn tiểu thư đây ngon như vậy sao? Bốn tên ngốc, đều bị mê dược trong đồ ăn vặt của tiểu thư đây làm cho ngất hết rồi...”

Lâm Bắc Thần: ⊙▃⊙.

Đây không phải là thủ đoạn ta nên dùng sao? Tiểu Bạch ngươi từ khi nào cũng trở nên vô sỉ như vậy? Xem ra về sau ăn uống với Tiểu Bạch phải cẩn thận chút mới được, đại ngốc nghếch này cũng không phải là loại vô dụng lắm.

Nhìn bốn đồng đội của Tiêu Bính Cam đang co giật sùi bọt mép, đũng quần Lâm Bắc Thần cũng từng đợt ớn lạnh.

“Ca, lần này ta phục rồi.” Tiêu Bính Cam nói: “Ngươi sau này đưa ta theo với được không?”

Hắn xem như bị Lâm Bắc Thần phục rồi.

Đơn thuần đấm nhau, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải người đánh hắn thành như vậy, hơn nữa Thuỷ Hoàn kia của Lâm Bắc Thần có thể phục hồi thương tích ngay lập tức thực sự hấp dẫn hắn.

“Được rồi, từ nay về sau tan học không được đi, ta tới cổng trường các ngươi chặn... À không, tìm ngươi.” Lâm Bắc Thần suýt nữa lỡ lời nói ra lời trong lòng.

Cái miệng của tên mập này dường như không im được.

“Ca ca, ta đến học viện Số 3 tìm ngươi không được sao? Tại sao ngươi lại muốn đến chặn cổng trường ta, ta có chút sợ.” Tiêu Bính Cam khó hiểu nói.

Lâm Bắc Thần thở dài nói: “Haizz, ngươi không hiểu đâu, đâu là một loại hoài niệm.”

Lúc này thời gian cũng đến.

Tiêu Bính Cam trở về chiếm hạm của mình, chiến hạm rời đi.

Hắn dội mấy xô nước lạnh vào bốn tên đồng đội cho bọn họ tỉnh, bốn tên này cũng tài giỏi, vừa nhìn thấy bộ dạng bầm dập của Tiêu Bính Cam nhất thời không tim không phổi mà cười trộm.

Cánh buồm khắc ‘đánh Lâm Bắc Thần tàn bạo’ bay phất phới trong gió biển, hiện giờ xem ra mấy chữ này giống như một sự chế giễu, không đánh được Lâm Bắc Thần ngược lại còn bị Lâm Bắc Thần đánh một trận.

“Haizz.” Tiêu Bính Cam đau khổ thở dài một tiếng: “Đây có lẽ chính là nhân sinh.”