Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 418: Hoài nghi




Hai chiến hạm dần dần áp sát vào nhau.

Dạ Vị Ương cũng nhìn thấy cờ chiến của Số hiệu Bạch Vân.

“Ha ha, vậy mà có thể gặp được trước... Đúng lúc cho tên này một trận, tốt nhất trực tiếp đào thải hắn, bớt phiền phức cho Thần ca ca.” Nàng rất vui mừng nói.

“Các tỷ muội, chuẩn bị chiến đấu.” Dạ Vị Ương xoay người lại, hai tay ôm ngực, trong miệng khẩn cầu gì đó, sau lưng nàng có một đôi cánh kiếm cực lớn đang mở ra, giống như ánh trăng sáng lạnh thấu xương, từ trong cái cánh kia rơi xuống bốn nữ tử khác.

“Thần phù hộ cho ta.” Bốn nữ tử đồng thanh tuyên thệ.

Ngay lập tức, trạng thái Huyền khí của bọn họ dùng tốc độ mắt

thường có thể thấy được nó đang tăng lên.

Nếu như Lâm Bắc Thần trông thấy cảnh tượng này nhất định sẽ nói một câu đậu má, sau đó cảm khái không phải có mỗi mình hắn là có thể thêm buff cho đồng đội, Dạ Vị Ương cũng có thể.

Ầm!

Đầu tàu của chiến hạm Thần Ân bỗng dưng phát ra tiếng nổ.

Dạ Vị Ương quay đầu nhìn lại thấy được Tào Phá Thiên như ma thần, trong tay cầm một sợi xích dài hơn 30 mét, dây xích đó giống như thiên thạch nặng nề nện xuống boong tàu, sau đó mãnh liệt vung một cái, xích sắt liền quấn vào lan can của boong tàu.

Nơi xa, bốn người Lâm Nghị, Đông Phương Chiến, Mộ Vũ Thôn và Trịnh Thạc đạp sắt đến đây.

Sát khí bừng bừng.

“Chủ động giao cờ chiến sẽ không làm hại các ngươi.” Tào Phá Thiên rút trường kiếm, sải bước áp sát đến.

Trong mắt Dạ Vị Ương hiện lên một tia khinh thường: “Cách tỷ muội, vì vinh quang của thần... chiến!”

Keng keng keng! Bốn trường kiếm sáng loáng ra khỏi vỏ.

Kiếm ý sau lưng Dạ Vị Ương mở ra, rộng chừng mấy mét, giống như

thiên sứ chiến đấu đáp xuống nhân gian.

Tào Phá Thiên cười ha ha: “Chấp mê bất ngộ à, đừng trách ta thủ hạ

vô tình.”

Thân người hắn chuyển động, tốc độ cực kỳ nhanh, sau đó hóa thành một đạo kim quang, kình khí sắc bén đâm thủng hư không đánh về phía Dạ Vị Ương.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau, tia lửa bắn ra xung quanh.

Kiếm ý của Dạ Vị Ương cuốn ngược trở lại, chống đỡ được một kiếm của Tào Phá Thiên.

Lực lượng khủng bố quay cuồng, thân mình của hai người đều lùi lại ba bốn mét.

“Hay, không hổ là một trong những tuyệt học của thần điện.” Tào Phá Thiên tự tin vô cùng, lớn giọng ha ha: “Chỉ là không biết Chủ Quân Tí Hộ Chi Quang được xưng là bảy mươi hai cánh đại viên mãn, ngươi đã nắm được mấy phần nhỉ?”

Bạch Vân kiếm trong tay hắn kêu lên, thân kiếm huyễn diệt không ổn, tựa như mây trôi bầu trời vô thường, không có trạng thái, cứ đi theo gió, quấn quanh núi non, lên theo sông nước, sinh ra theo sương mù, có một đạo vân minh diệt bất định.

Đây chính là Huyễn Diệt Sinh Vân Kiếm, một trong sáu đại kiếm tuyệt học của Bạch Vân thành, phẩm chất của nó cao hơn Vân Xuất Tụ Quang Kiếm.

Việc này cũng là do mấy ngày trước Tào Phá Thiên được sự giúp đỡ của Bạch Hải Cầm mới đột phá được lớp ngoài của môn kiếm pháp này, dưới sự gia tăng của tu vi Huyền khí liền khiến nó thành kiếm thuật tam Tinh, tu luyện đến cảnh giới ‘tiến dần từng bước’.

“Giết.” Hắn tiếp tục ra tay.

Vẻ mặt Dạ Vị Ương vô cùng nghiêm túc, tóc dài bay múa, hai tay kết ấn ký trước ngực, ngón tay trắng nõn thon dài hợp chập lại, mang đến cho người ta mỹ cảm khó có thể hình dung được, tựa như hoa nở hoa tàn, vạn vật sinh diệt.

Cánh kiếm sau lưng chuyển động theo ngón tay nàng.

Leng keng!

Trong lúc nhất thời, không biết hai người đã giao thủ bao nhiêu lần. Tia lửa tán loạn, điên cuồng bắn ra trong hư không.

Âm thanh kim lạnh va chạm vào nhau kéo dài không dứt, tiết tấu điên cuồng giống như bão lũ ác liệt đánh vào lá chuối, khiến người ta không phân rõ được rốt cuộc đã đánh được bao lần.

Kiếm pháp của Tào Phá Thiên khó mà nắm bắt được, thân hình của hắn trôi nổi bất định.

Đây mới là phát huy thực lực chân chính của hắn, Dạ Vị Ương không ngừng động thủ ấn, cánh kiếm sau lưng cũng nhanh chóng to lên, trên mỗi thanh kiếm đều có ánh sáng chớp lóe, theo tâm ý của nàng biến đổi hình thái không dứt.

Mỗi một kiếm của Tào Phá Thiên đều bị cánh kiếm ngăn cản.

Cùng lúc đó, sáu nữ tử kia cùng với đám người Lâm Nghị đã bắt đầu chém giết.

Âm thanh trường kiếm, kiếm ảnh lóe lên trải khắp chiến hạm Thần Ân.

Đây mới là đoàn đội cướp cờ thật sự.

“Ha ha, bạn học Mộc Cận Hàn à, ngươi không phải đối thủ của ta

đâu, vẫn nên biết điểm mà dừng đi, tránh cho thua quá khó coi.”

Lâm Nghị kiếm thứ như thủy triều, hắn cười nhạt nói.

“Mỗi một trận đấu đều phải dùng toàn lực chiến đấu.” Thiếu nữ được gọi là Mộc Cận Hàn có một đôi mắt to sáng ngời, ý chí chiến đấu cực kỳ ngoan cường, sống chết bảo vệ cái hòm có đựng chìa khóa, nửa bước không lùi.

Trong lòng nàng có một sự kỳ lạ, dựa theo chiến lực mà Lâm Nghị biểu hiện ra trong chuỗi các trận Thiên Kiêu Tranh Bá, sau khi được Dạ Vị Ương tỷ tỷ gia tăng sự chúc phúc của Thần Ân, bản thân nàng đáng nhẽ có thể đối kháng với hắn mới đúng, tại sao hiện tại vừa giao thủ đã bị Lâm Nghị áp chế rồi.

Người này cũng ẩn giấu thực lực trong các chuỗi sát hạch sao? Mà ba thiếu nữ giao thủ với Trịnh Thạch, Mộ Vũ Thôn và Đông

Phương Chiến cũng cảm nảy sinh sự nghi ngờ giống Mộc Cận Hàn. Uy lực chúc phúc của Thần Ân bọn họ đã từng cảm nhận, nó khiến

thực lực bọn họ tăng lên một cảnh giới nhỏ.

Dạ Vị Ương là một trong đối thủ nặng ký cho chức quán quân này, lại là người của Thần Điện, có thể nói là có chỗ dựa vững chắc như trời, người muốn tổ đội với nàng có rất nhiều, mà cuối cùng lại có thể trở thành đồng đội của nàng, mặc dù đều là nữ tử nhưng tuyệt đối là kiệt xuất trong Thiên Kiêu của Vân Mộng thành.

Người như thế, lại thêm tu vi tăng một cảnh giới nhỏ, đó là khái niệm gì chứ?

Chính là võ sư cấp 1 trực tiếp lên cấp 2, võ sư cấp 2 trực tiếp lên cấp 3, khủng bố thế đấy.

Đây chính là lực lượng của thần uy, mà đối thủ bọn họ chọn cũng đều là người có cùng thành tích, cục diện vốn có thể nghiền ép tuyệt đối kết quả lại bất ngờ bị áp chế...

Sự việc trở nên vô cùng quái lạ.