Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 417: Mục tiêu của chúng ta chỉ có một




Mà đúng lúc đó, khu quan sát bến cảng cũng vang lên tiếng mắng nhiếc.

“Trời đậu! Tên công tử quần áo lụa là này thế mà dám trêu ghẹo nữ kiếm thử của học viện Số 1 ư?”

“Ông đây bái phục.”

“Hình mẫu của đời ta là đây.”

“Quyền lợi của kẻ thắng cuộc, nhưng mà cũng hơi quá đáng.”

Các khán giả đều dở khóc dở cười, bọn họ cảm thấy đồ oắt con Lâm Bắc Thần này thật sự kỳ ba mà, vừa nãy dùng một kiếm tạo ra hơi thở cường giả thế mà đẹp trai không quá ba giây thì mánh khóe lộ ra phá hủy hoàn toàn.

Có điều người ngoài ngành xem náo nhiệt, người trong ngành xem môn đạo.

Các phó hiệu trưởng của các học viện lớn, các chủ nhiệm chiêu sinh lại vô cùng điên cuồng.

“Lâm Bắc Thần thắng rồi?”

“Vừa nãy hắn thi triển kiếm thuật gì vậy?”

“Cái này có tính là một lực phá vạn thuật không?”

“Lâm Bắc Thần này có phong cách của cha hắn, nếu như ở trên chiến trường tuyệt đối là một mãnh tướng tuyệt thế.”

“Đặt cách, đặt cách miễn thi đi.”

“Lâm Bắc Thần xứng đáng được một suất đặt cách, nhưng bối cảnh

sau hắn, ây, đợi lão phu cân nhắc đã.”

Hiệu trưởng và đội chiêu sinh của các trường đều thảo luận rôm rả, trước đó biểu hiện của Lâm Bắc Thần ở kỳ sát hạch rất xuất sắc, theo lý mà nói thì việc sắp xếp đặt cách hẳn là rộng mở, nhưng đến tận bây giờ người thật sự tiếp xúc với Lâm Bắc Thần lại không có ai cả.

Tại sao ư?

Đầu tiên vì cha hắn, Lâm Cận Nam.

Thứ hai là vì vụ cá cược giữa hắn và Tào Phá Thiên của Bạch Vân thành.

Vương Như Ý xoa mi tâm, Lâm Bắc Thần ơi là Lâm Bắc Thần, ngươi đúng là ưu tú hơn so với tưởng tượng của ta, có thể đánh bại Vương Hinh Dư ở trạng thái đó, thật sự còn yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt.

Có điều việc thiêu đốt huyết khí tiềm lực kích phát chiến lực có thể duy trì được sao? Sau khi thi triển cấm thuật, thời gian suy yếu của ngươi sẽ bao lâu? Lúc gặp Tào Phá Thiên ngươi còn có thể phát huy bao nhiêu chiến lực đây?

Nàng hờ hững lắc đầu.

So sánh với Lâm Bắc Thần thiêu đốt khí huyết và tiềm lực chiến thắng, nàng vẫn xem trọng Vương Hinh Dư tài tình vô song, thiên phú kéo bè hơn.

Nhưng mà khi nàng ngẩng đầu tiếp tục quan sát màn hình lớn, cảnh tượng nhìn thấy lại khiến nàng trợn tròn hai mắt.

......

Lâm Bắc Thần giơ tay nên uống sữa, vòng nước màu xanh ngấm

vào trong cơ thể, nó mang đến một sức sống dồi dào.

Cảm giác mà chiến thuật Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng mang tới lập tức biến mất, trạng thái của Lâm Bắc Thần khôi phục đỉnh phong.

Hắn vốn muốn cho Vương Hinh Dư một ngụm, cơ mà nhìn thấy thần sắc của đối phương nên đành thôi.

Con gái thật sự là sinh vật kỳ lạ, nói trở mặt liền trở mặt.

Vừa nãy rốt cuộc hắn đã nói sai gì nhỉ? Hắn nghĩ mãi không ra.

Trong trận thứ bốn Mễ Như Yên vì có sự gia tăng của điểm phát Wifi vậy nên không hề hồi hộp đánh bại Ngụy Tử Long, giành lấy chiến thắng thứ tư!

Quy tắc năm trận thắng ba, chiến đội Lâm Bắc Thần ba thắng một hòa giành được thắng lợi chung cuộc.

Vương Hinh Dư giao cờ chiến, mang theo đồng đội của mình xoay người rời khỏi.

Số hiệu học viện Số 1 thừa gió rẽ sóng rời đi.

Bạch Khâm Vân ngơ ngác đứng trên boong tàu, nàng điên cuồng

đấm ngực: “Ta còn chưa xuất chiến đấy?”

Một chiến đội năm người, bốn người khác đều đã xông pha, chỉ còn

mỗi nàng ngay cả cơ hội xuất chiến cũng không có?

Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi là lá bài tẩy của ta, chiến sĩ cao nhất danh sách đương nhiên không dễ dàng ra tay rồi, đợi lát đối thủ xuất hiện nhất định cho ngươi cơ hội.”

Bạch Khâm Vân thở dài nói: “Tuy biết ngươi đang dỗ dành ta, nhưng lý do này ta miễn cưỡng có thể chấp nhận.”

Lâm Bắc Thần đầu đầy hắc tuyến, cô nương này cũng không ngốc nhỉ.

......

“Lão đại, ngươi không sao chứ?” Ngô Bội Viêm cũng không được đến lượt xuất chiến liếc nhìn Vương Hinh Dư ngồi trên đài quan sát tại cột buồm chính, sau đó liếc nhìn ba đồng đội khác, có chút mông lung.

“Chắc là không sao, lão đại không phải loại người thua không dậy nổi.” Ngụy Tử Long nói.

“Trước đó mặc kệ chiến đấu thua với bất kỳ ai cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của lão đại.” Ngô Bội Viêm nói.

Bốn người đều hơi lo lắng, biểu hiện của lão đại rất không bình thường.

“Hay không Tiểu Thiên Thiên đi hỏi thử xem?” Viên Duệ liếc Cù Thiên Giai.

Người kia lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, tuyệt đối không được, theo kinh nghiệm của ta thì mỗi lần lão đại có biểu cảm này thì chứng minh bây giờ nàng đang tâm phiền ý loạn, cho nên đừng đi trêu chọc nàng.”

“Vậy làm sao đây?” Ba người khác nói.

Cù Thiên Giai suy nghĩ: “Chờ đi, chờ lát nữa tâm trạng nàng tốt rồi thì không có việc gì.” Bốn người ngồi ở mép boong tàu, chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi.

......

“Đội trưởng, đằng trước xuất hiện một chiến hạm, ngươi xem... Ấy,

là chiến hạm Thần Ân.”

Thịnh Thạch đứng trên đài quan sát lớn tiếng nói.

Số hiệu Thần Ân? Tào Phá Thiên lập tức đứng dậy.

Đó không phải là chiến hạm của nữ tế tư Dạ Vị Ương thông đồng với Lâm Bắc Thần sao?

Trên gương mặt hắn lập tức hiện lên nụ cười lạnh. Tốt lắm.

Trước khi thu thập Lâm Bắc Thần thì phải hung hăng dẫm đạp nữ nhân làm việc xấu này, giống như ăn món khai vị trước bữa ăn chính vậy, khiến tâm trạng người ta rất vui vẻ.

Dù sao trong trường hợp đọ sức công bằng, thì dẫm đạp một tế tư của thần điện, người khác cũng không thể nói được gì.

Để cho nữ nhân đó biết được rằng, Bạch Vân thành không phải ai cũng có thể trêu chọc được, muốn bảo vệ con thú trong lồng như Lâm Bắc Thần thì ngay cả người của thần điện cũng phải trả giá.

“Chuẩn bị chiến đấu.” Hắn đứng trên mũi tàu Số hiệu Bạch Vân rồi nói: “Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, đó chính là quán quân, mặc kệ đối thủ là ai thì đều dốc hết sức lực cho ta, tuyệt đối không được nể nang gì cả.”