Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 419: Sự nghi ngờ của Dạ Vị Ương




“Tốc chiến tốc thắng.” Tào Phá Thiên cười lớn.

Tu vi của hắn không ngừng tăng lên, hiện tại đã là cấp 3 đỉnh phong.

Huyền khí hệ kim tản phát ra ngoài, bên ngoài cơ thể hắn dường như được rát lớp vàng, kiếm ý mỏng manh của kiếm pháp Bạch Vân dần dần tan biến, qua mất chiêu nữa, uy lực của Bạch Vân kiếm khiến Dạ Vi Ương không thể không lùi bước.

“Không đúng.” Dạ Vi Ương cau mày lại.

Tu vi của Tào Phá Thiên không nên mạnh như thế, chẳng lẽ trước

đó hắn che giấu thực lực trong mục sát hạch? Không.

Có lẽ không che giấu.

Hắn nóng lòng muốn chấn áp Thần ca ca, hận không thể chiếm ngôi đầu tại các môn sát hạch, có nhiều lần tức đến nỗi hộc máu, thiên phú tu luyện của người này cũng không tốt, nhưng lại tự cho là mình rất thông minh, dưới tình huống đó hắn căn bản không thể che giấu thực lực.

Vậy đó là...

Thăng cấp trước trận đấu?

Sư phụ từng nói ở Bạch Vân thành có mấy loại pháp môn có thể nhanh chóng đề cao tu vi trong thời gian ngắn, có điều di chứng sau đó tuyệt đối không nhẹ, có khi làm tổn thương đến gân cốt.

Tên Tào Phá Thiên này vì đoạt ngôi mà không tiếc trả giá đến mức này sao?

Chỉ là hắn có vụ cá cược sinh tử với Thần ca ca, một khi thua thì phải đối mặt với cái chết, liều mạng như thế cũng hợp lý.

Nhưng vấn đề là bốn người Lâm Nghị không có áp lực đó, ánh mắt không đến mức thiển cận tự hủy căn cơ, tại sao thực lực cũng tăng lên chứ?

Dạ Vi Ương vốn là người thông minh sáng suốt, liếc mắt một cái đã nhìn ra phần quan trọng, cơ mà nghĩ mãi không ra nguyên nhân.

“Tào Phá Thiên, không phải ngươi dùng thuốc cấm đấy chứ? Tạm thời nâng cao tu vi?” Dạ Vị Ương thấp giọng nói: “Chắc ngươi biết được đây là thủ đoạn bị Thiên Kiêu Tranh Bá cấm dùng.”

Tào Phá Thiên cười lạnh một tiếng.

Sư phụ từng nói thứ đồ lần này là do ông ta lấy được bằng con đường đặc biệt, biện pháp của Sở giáo dục căn bản không tra ra được, sau khi dùng ba ngày có một tháng suy yếu cũng không để lại di chứng gì.

Cho nên đối với lời chất vấn của Dạ Vị Ương hắn không hề lo lắng.

“Dạ tế tư, xin hãy chú ý lời nói của ngươi.” Hắn đánh trở lại, Bạch Vân Kiếm trong tay từng chiêu thức đều tản phát ra kình phí như chọc trời, ẩn chứa uy lực to lớn, hắn lạnh lùng hỏi ngược lại nàng: “Lời như này nếu nói ở đây, ngươi có biết sẽ gây ra hậu quả gì không?”

Trong ánh mắt Dạ Vị Ương lóe lên sự lạnh lùng, nếu như chỉ có mình tu vi của Tào Phá Thiên tăng mạnh, còn có thể coi như bản thân đoán sai, nhưng ngay cả bốn người Lâm Nghị cũng đều như thế, sao có thể lấp liếm được?

Đệ tử của Bạch Vân thành sa đọa đến mức này sao?

“Nếu đã vậy...” Dạ Vị Ương thở dài một hơi, đôi cánh kiếm mở tung. Kiếm khí cuồng nhiệt bay về phía Tào Phá Thiên.

“Bầu trời sáng tỏ, kiếm nghi uy nghiêm, quân chủ của ta, thần ân chiếu sáng!” Dạ Vị Ương vỗ cánh giữa không trung, trong miệng ngâm xướng tụng từ.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn liên tục kết ấn trước ngực, trong không khí chỉ lưu lại từng đạo tàn ảnh, giống như một đóa Kiếm Chi Liên Hoa không ngừng sinh diệt giữa mười ngón tay khép mở.

Thần uy ầm ầm tản phát ra từ trong cơ thể của nữ tế tư, thứ mà tế tư tu luyện là thần lực.

Thần lực cũng không hẳn là lực lượng của thần, mà là một loại vô thuộc tính, lại có thể nói là lực lượng Huyền khí toàn thuộc tính.

Tại đế quốc Bắc Hải, chỉ có tế tư thờ phụng thần, thông qua sự đồng ý của thần điện mà dâng lên tín ngưỡng kiên trung nhất, cống hiến quý báu nhất, mới có được sự ban thưởng của thần, lấy được lực lượng Huyền khí có thần lực.

Thần lực có thể thôi động chiến kỹ có thuộc tính, phối hợp với chiến kỹ của thần điện, uy lực mạnh nhất.

Ví dụ như cánh kiếm Dạ Vị Ương thi triển, chính là một trong tam đại chiến kỹ của quân chủ thần điện, tên đầy đủ là Chủ Quân Tí Hộ Chi Quang, danh xưng Đại Viên Mãn, có thể tu luyện ra hai mươi bảy cái cánh, tung hoành thiên hạ vô địch.

Mặc dù thiên tư của Dạ Vị Ương trác tuyệt, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, cho nên dưới trạng thái bình thường tu luyện ra được hai cánh đã khiến người ta rất kinh ngạc rồi.

Chỉ là bây giờ... Ầm!

Trong tiếng cánh chim quỷ dị phá vỡ hư không, chỉ thấy dưới sự cầu khẩn của Dạ Vị Ương, sau lưng nàng lại có thêm hai cái cánh, nó mạnh mẽ mở rộng ra, bạo loạn luồng không khí.

Bốn cánh!

Ánh trăng rực rỡ hắt xuống trên cánh kiếm, khí tức lẫn cảnh giới của Dạ Vị Ương đột ngột tăng vọt.

Chúc phúc Thần Ân nàng chưa thi triển hết lại một lần nữa bành trướng, bốn người Mộc Cận Hàn chỉ cảm thấy Huyền khí trước đó bị tiêu hao nhanh chóng bổ sung lại, còn đang có xu thế tăng lên, giống như sắp đột phá một cảnh giới mới vậy.

Vốn các nàng đang rơi vào cảnh giới bị nghiền áp, lại tiếp tục có được chiến lực.

Bốn người Lâm Nghị, Đông Phương Chiến vô cùng kinh ngạc. Việc này tà môn quá rồi.

Trong lòng bọn họ càng thêm hãi hùng, nếu như không phải Hàn học trưởng thấy trước, chuẩn bị mọi thủ đoạn thì giờ đây bọn họ có lẽ sắp thất bại.

“Đáng chết.” Tào Phá Thiên biến sắc.

Bốn cánh? Nữ tử này trước khi trở thành chủ tế thần chức đã tu

luyện được bốn cánh kiếm?

Vốn cho rằng là cục diện nghiền ép, không ngờ tới lại gặp phải

chuyện này.

Thiếu nữ tế tư có thể tu luyện ra bốn cánh, vậy tại sao lại ở trong

Vân Mộng thành nhỏ nhoi này chứ?

Cho dù là đi bất kỳ trung tâm thần điện nào của tứ đại lĩnh tỉnh Phong Ngữ, không, dù là đi thần điện trung tâm của Phong Ngữ hành tỉnh cũng sẽ được đối xử như thiên tài mà?

Tào Phá Thiên vừa kinh ngạc vừa tức giận, trái tim hắn đang nhỏ máu đấy.

Trận chiến này không thể thua được.

Lá bài tẩy chuẩn bị cho Lâm Bắc Thần xem ra phải dùng trước rồi, một hạt giống Huyền khí nhỏ ẩn nấp trong đan điền nháy mắt bị kích phát.

Mà đúng lúc này...