Hắn không dùng chiến thuật đua ngựa điền kỵ để giành chiến thắng trận này, bởi vì khi đối mặt với bạn là đối thủ quang minh lỗi lạc, chỉ có dùng cách như thế mới có thể thật sự thắng trong tôn trọng.
Sự kinh ngạc lóe lên giữa chân mày Vương Hinh Dư, không biết tại sao trong tim nàng bỗng dưng có một niềm vui.
Một đối thủ nàng có chút tán thưởng, lúc này đứng trước mặt bản thân từ bỏ loại thủ đoạn xấu xa lựa chọn đường hoàng chiến một trận với nàng.
Đây là một loại tôn trọng, không phụ sự thừa nhận của nàng. Vương Hinh Dư lật tay nắm một cái trong hư không, dường như
trên người nàng cũng có bảo vật không gian.
Trường kiếm dài 100cm, thân kiếm như ngọn cây xanh mơn nhỏ
giọt.
Mắt thường có thể thấy được màu xanh biếc đột nhiên sinh trưởng như cành lá dây leo, nó vây quanh cả người Vương Hinh Dư, làm nổi bật nên nữ kiếm thủ của học viện Số 1, nàng giống như tinh linh bước ra từ trong rừng rậm bí ẩn.
Huyền khí hệ mộc!
Lâm Bắc Thần lập tức quyết định, chậc chậc, thú vị đấy.
Ta là hệ thủy, ngươi là hệ mộc.
Ta rất vượng ngươi, ta tưới nước để ngươi lớn lên, từ một đống cây con lớn thành một mảnh rừng rậm rạp...
Bộp!
Âm thanh kiếm khí phá vỡ hư không vang lên cắt đứt suy nghĩ lung tung của Lâm Bắc Thần.
Thâu Hương Thiết Ngọc Bộ được thi triển, thân ảnh lóe lên, kiếm khí như một cành dây leo quấn tới, suy nghĩ Lâm Bắc Thần xoay chuyển nhanh chóng tải xuống Đức Kiếm.
Vương Hinh Dư đã bước gần đến phạm vi xung quanh, nàng vung kiếm lên liền bị Lâm Bắc Thần chặn lại.
Keng!
Tiếng kim loại đinh tai nhức óc vang lên, Lâm Bắc Thần chỉ cảm
thấy cổ tay tê dần.
Trời đậu?
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc.
Hay lắm Vương Hinh Dư, trông có vẻ nõn nà vậy mà lại có lực lượng đến vậy, là một nữ quái lực sao?
Trước kia vào lúc kiểm tra nâng vạc tại sao không để lộ ra chứ? Lẽ nào nàng ta đang che giấu thực lực? Nhiều ý nghĩ vụt qua trong đầu Lâm Bắc Thần.
“Ngươi cũng chịu một kiếm của ta đi.” Hắn hét lớn, lật tay vung kiếm chém tới.
Kiếm pháp cơ bản nhưng dưới sự thôi động của Huyền khí và lực lượng cơ thể cấp cao, cho nên uy lực của kiếm này vẫn khiến người của hai bên ghé mắt quan sát.
Ánh mắt Vương Hinh Dư lóe lên.
Nàng không trốn cũng không sợ hãi, nàng vung kiếm đối kháng
chính diện.
Keng!
Tiếng nổ khi kim loại va chạm lần thứ hai vang lên.
Từ chỗ trung tâm của song kiếm gặp nhau, bằng mắt thường có thể thấy được từng vòng dư chấn với tần số cao phóng xạ ra bên ngoài.
Tám người khác đang xem trận đấu không khỏi bịt tai lại. Trong lòng Mễ Như Yên nổi lên sóng to gió lớn.
Trong kỳ sát hạch lực lượng, Lâm Bắc Thần biểu hiện ra thực lực khủng bố, khiến tất cả mọi người khiếp sợ, kiếm lớn như cánh cửa của hắn, một kiếm vung xuống có lực phá hoại cỡ nào chỉ cần nghĩ thôi cũng làm cho mọi người lông tóc dựng lên.
Nhưng Vương Hinh Dư lại tiếp được sao? Nàng ta có lực lượng khủng bố đến vậy?
Ba người Hàn Bất Phụ, Nhạc Hồng Hương và Bạch Khâm Vân đều mở to mắt.
Cuộc chiến Thiên Kiêu Tranh Bá đúng là ngoạ hổ tàng long, nữ kiếm thủ của học viện Số 1 vậy mà ẩn giấu thực lực chân chính của mình trong kỳ sát hạch trước đó ư?
Keng!
Keng keng keng!
Tiếng binh khí liên tục va chạm vang lên trên boong tàu, giống như từng tiếng sét đánh chấn động dân chúng tại khu quan sát, mang đến từng đợt kinh hồn bạt mạng.
Người của các đội chiêu mộ miệng lưỡi khô hết lại, sao thế này? Vân Mộng Thành nhỏ nhoi tại sao xuất hiện nhiều hạt giống thiên
tài đến vậy?
......
“Sướng!” Lâm Bắc Thần điên cuồng hét lên.
Thật sự sướng vô cùng.
Từ khi hắn tu luyện đến cảnh giới Hắc Thiết Kiếm Cốt chưa từng gặp qua một đối thủ trên phương diện lực lượng có thể đối kháng với hắn.
Loại cảm giác này giống như lão thợ rèn có được miếng sắt tốt, leng keng đánh vào nó, hỏa tinh bắn ra bốn phía, có sự sảng khoái không nói lên lời.
Lại giống như dân táo bón nhiều năm một trận thông thoáng, cuối cùng cũng có thể tận hứng phát tiết ra!
Kiếm vung lên như bão táp, kiếm thuật cơ bản liên tiếp chém ra.
Mà Huyền khí hệ mộc màu xanh trên người Vương Hinh Dư càng trở nên dày đặc, hóa thành vô số dây leo vây kín trong 3 mét, giống như một thế giới cây cối đang sinh sôi nảy nở trong rừng rậm.
Cùng lúc đó, trên thân trường kiếm màu xanh trong tay nàng dần dần lóe lên từng hoa văn thần bí vô cùng tinh tế, khí thế đại phát!
Đối diện với kiếm trảm như thế trẻ che của Lâm Bắc Thần, Vương Hinh Dư không hề lùi bước, mà nàng chọn chiến thuật cứng nhất.
Kiếm đấu kiếm.
Cả hai không ngừng chém nhau.
Tiếng binh khí va chạm nhau như tiếng pháo nổ liên tục truyền ra từ boong tàu, ấy thế đã có hơn mười con chim biển xui xẻo bay ngang qua nơi đây, kết quả bị chấn động đến chết rồi rơi từ trên xuống!
“Lực lượng của nàng đến từ độ khuếch đại Huyền khí, lực lượng của cơ thể không bằng mình được, nhưng chắc là nắm giữ bí thuật dùng Huyền khí chuyển hóa thành lực lượng gì đó, Huyền khí hệ mộc sinh trưởng không ngừng, am hiểu nhất chính là hồi phục, cho nên mới có thể chống cự được lâu vậy!” Trong lúc chiến đấu, Lâm Bắc Thần đã hiểu sơ sơ.
Hắn cảm giác được trong lúc giao chiến với Vương Hinh Dư, Vô Tướng Kiếm Cốt vốn bị giam cầm như một đầm nước đã có vài tia dao động.
Trong xương cốt dường như có tầng nhiệt lưu yếu ớt như điện chớp nháy.
Chỉ là đáng tiếc, bởi vì không có pháp môn tiếp tục tu luyện, cho nên dao động như điện giật đó không thể thực sự rèn đến xương cốt hắn, cũng không thể đề cao cảnh giới của hắn.
Sau trận đấu nhất định phải mau chóng tìm được công pháp luyện thể thích hợp mới được, bằng không lực lượng nhục thân chỉ có thể dừng ở mức này.
Ấy?
Tại sao đồ lười như mình lại đột nhiên có tiến bộ thế này? Lâm Bắc
Thần ngơ ngác.