“Mời.” Nhạc Hồng Hương làm một cách khởi động kiếm thuật cơ bản nhất, tiếp đó trực tiếp xuất kiếm.
Nàng thi triển kiếm thuật Lưu Ly Kiếm Tâm lúc nhập môn mà trước giờ chưa từng sử dụng.
Đây là phần thưởng khi nàng tiến vào top 3 trong cuộc thi giữa năm của học viện Số 3.
Trong bốn bí tịch kiếm thuật nàng đã chọn Lưu Ly Kiếm Tâm, lúc đó nàng không biết gì về quyển bí tịch này.
Trong hư không giống như có một âm thanh đang nói với nàng, phải chọn nó, đặc biệt là hai chữ Lưu Ly như khắc trong tim nàng.
Trái tim có cửu khiếu, sạch sẽ như lưu ly.
Nhạc Hồng Hương cực kỳ thích câu nói này, đây chính là tám chữ tổng quát mở đầu của Lưu Ly Kiếm Tâm.
Đáng tiếc là từ sau khi nàng lấy được quyển bí tịch đó thì chưa thể lĩnh hội hoàn toàn, chỉ tập luyện sáu chiêu thức kiếm, nhưng bởi vì Huyền khí không đủ mà không phát huy được uy lực chân chính của sáu thức kiếm đó, càng không thể thôi diễn sát chiêu cuối cùng của Kiếm Tâm.
Có điều hôm nay nàng muốn thử xem, tuy chỉ là kiếm kỹ tam Tinh, nhưng nàng lại nắm giữ kiếm thuật mạnh nhất.
Hơn nữa vừa nãy hình như nàng đã bắt được cảm giác mấu chốt nhất để tu luyện kiếm tâm.
Bộp!
Kiếm quang như vầng trăng tròn, đâm thẳng ra ngoài.
Nét mặt Cù Thiên Giai vẫn mang theo sự ngượng ngùng, thân hình hắn tránh khỏi một kiếm này, tay phải lại nắm vào chuôi kiếm, ánh mắt lóe lên một đạo hào quang rực rỡ, sau đó rút kiếm.
Vù!
Tiếng kiếm vang lên trên boong tàu, lấn át tiếng sóng biển xung quanh.
Thanh kiếm ở trong tay Cù Thiên Giai giống như biến thành con người, một loại cuồng nhiệt khó có thể hình dung tràn ngập trên gương mặt hắn.
Hắn giống như một tín đồ của đao kiếm, chỉ cần nắm nó trong tay sẽ tìm được chân lý của sinh mệnh, sẽ điên cuồng đốt cháy bản thân, bước vào một trạng thái cuồng hóa hoàn toàn khác ngày thường!
Kiếm quang như lôi điện đâm vào sườn trái Nhạc Hồng Hương, nếu là lúc bình thường Nhạc Hồng Hương tuyệt đối không tránh nổi, cũng không ngăn nổi một kiếm này.
Có điều hôm nay nàng nhận được lực lượng của điểm phát Wifi nên cơ thể nhẹ nhàng chuyển hướng, kiếm trong tay liền phản kích.
Keng!
Âm thanh bén nhọn của tiếng kim loại va chạm nhau vang lên.
Cù Thiên Giai chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, một cỗ lực lượng xông tới khiến bước chân hắn không thể dừng lại.
Mà Nhạc Hồng Hương lại nhạy bén nắm bắt được điểm này, trường kiếm trong tay như giòi trong xương đâm vào vai trái Cù Thiên Giai, nơi đó chính là sơ hở lớn nhất của hắn sau khi thi triển bộ pháp.
Tinh thần Cù Thiên Giai giật nảy, mạnh mẽ thúc giục Huyền khí khiến cơ thể trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc chệch ra bên ngoài 3cm, vừa vẹn tránh khỏi một kiếm đáng sợ này.
Nhưng bởi vì mạnh mẽ vận khí cho nên bị cắn trả lại, gương mặt hắn hiện lên sắc trắng.
Mấy người Vương Hinh Dư, Viên Duệ quan sát trận đấu không khỏi kinh ngạc.
Sao lại thế?
Trong nhiều mắc xích trước đó rõ ràng biểu hiện ra chỉ là cái bẫy tầm trung mà thôi, nghe đồn thiếu nữ này có thể tiến vào trận chính thức cũng là nhờ sự giúp đỡ của Lâm Bắc Thần.
Sao giờ lại giống như Hàn Bất Phụ chớp mắt lộ ra sự xuất chúng trong trận chiến đoạt cờ đoàn đội vậy?
Cái khác không nói, chỉ nguyên lưỡi kiếm bắt được sơ hở vừa nãy đã lộ ra thiên phú kiếm đạo của thiếu nữ này, triển hiện trình độ không hề kém top 20 của Thiên Kiêu Tranh Bá.
Mấu chốt chính là lực lượng của thiếu nữ đeo mặt nạ đó, còn có Huyền khí lẫn tu vi vậy mà giống như Hàn Bất Phụ, có sự tăng vọt không thể tưởng tượng nổi, mới đó đã đạt đến cảnh giới võ sư cấp 2.
Tu vi như thế không hề kém cạnh Cù Thiên Giai. Keng keng keng!
Ánh kiếm lóe lên khiến gương mặt Cù Thiên Giai càng thêm điên cuồng.
Trên gương mặt thanh tú của hắn sáng lên sự cuồng nhiệt và si mê ngay cả Vương Hinh Dư cũng hiếm thấy, Huyền khí hệ kim lưu chuyển quanh người, cơ bắp toàn thân dường như nhiễm thêm một lớp vàng mỏng.
Kiếm thức của hắn cũng trở nên ác liệt.
Cù Thiên Giai thi triển kiếm thuật ba sao Lưu Kim Khoái Kiếm, dựa trên đẳng cấp kiếm kỹ thì cao hơn Nhạc Hồng Hương một bậc.
Có điều Nhạc Hồng Hương lại càng đấu càng hăng, nàng bước vào cảnh giới Kiếm Tâm khó mà tưởng tượng nổi, gần như chỉ với một giây đã nhìn thấu sơ hở của đối phương, trình độ lĩnh ngộ đối với kiếm thuật nhanh chóng tăng vọt.
Về lực lượng thì Cù Thiên Giai kém một bậc, điểm yếu này bị chiến thuật tiếp theo của Nhạc Hồng Hương phóng đại hoàn toàn.
Thiếu nữ đeo mặt nạ lấy phong cách cứng đối cứng hiếm thấy. Keng keng!
Mỗi lần trường kiếm lựa chọn va chạm trực tiếp là lực lượng nghiền ép làm cho Lưu Kim Khoái Kiếm của Cù Thiên Giai bị phá vỡ, xuất hiện ứ đọng, sơ hở ùn ùn kéo đến bị Nhạc Hồng Hương lợi dụng triệt để.
Cuối cùng... Phập!
Kiếm quanh đâm rách bả vai Cù Thiên Giai, đồng thời cũng hất bay trường kiếm của hắn.
Nhạc Hồng Hương rút kiếm lùi về phía sau.
Cơ thể Cù Thiên Giai khựng lại, sự điên cuồng trên gương mặt biến mất theo trường kiếm rời khỏi tay, sắc mặt cả người càng thêm tái nhợt, nhưng trạng thái thì dần dần bình tĩnh lại.
Hắn khó tin liếc nhìn Nhạc Hồng Hương.
“Ta thua rồi.” Hắn lớn tiếng thừa nhận kết quả của trận đấu, tuy Cù Thiên Giai không biết tại sao lại để thua trận đấu thắng chắc này.
Nhạc Hồng Hương thở phào một hơi, lùi ra ngoài sân.
Cơ mà trong nội tâm nàng lại không thể bình tĩnh như vẻ bề ngoài,
nơi đó có một giọng đang hô lên... “Ta thắng, ta thật sự làm được.”
Đây chính là một trận đấu nàng lấy được sự tự tin, nàng mơ hồ tìm được con đường kiếm sĩ thuộc về bản thân.
Mà ở bên khác, vẻ mặt của mấy người Vương Hinh Dư đã nặng nề vô cùng.
Hai trận đầu tiên một hòa một thua, tiếp theo sự cân bằng chiến thắng đã nghiêng về bên Lâm Bắc Thần.
Bởi vì Lâm Bắc Thần chỉ cần từ bỏ trận đấu thứ ba với kẻ mạnh nhất Vương Hinh Dư, sau đó dùng hai đại cao thủ là hắn và Mễ Như Yên lấy được chiến thắng hai trận còn lại là có thể thắng ba ván quyết định trong năm ván, bọn họ sẽ là chiến đội cười đến cuối cùng.
Vương Hinh Dư không ngờ tới, vì sự tự tin của bản thân mà mang tới giáo huấn khốc liệt trong đoàn đội của mình.
Nàng lắc đầu, sau đó đi tới trong sân.
“Mời.” Nàng đang chờ Bạch Khâm Vân vào sân.
Nguyện cược chịu thua.
Nàng sẽ không đưa ra bất kỳ sự phản đối nào.
Có điều khiến Vương Hinh Dư bất ngờ chính là, số hiệu Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ lựa chọn Lâm Bắc Thần xuất chiến.
Kẻ mạnh nhất đấu với kẻ mạnh nhất.