Viên Duệ vốn vô cùng tự tin, tính nhường Hàn Bất Phụ mấy chiêu, để cho thiếu niên đáng kính này chút mặt mũi, sau đó nhanh chóng kết thúc trận đấu ổn định kết cục, cơ mà giờ đây trái tim hắn không khỏi trở nên nặng nề.
“Xem đây!” Tiếng hét vang lên.
Viên Duệ nhẹ nhàng như một con khỉ, vô cùng linh hoạt, hắn hóa thành một tia sáng mờ ảo giữa điện quang đá lửa đã đến trước mặt Hàn Bất Phụ.
Xoạt!
Một kiếm bén nhọn đâm vào yết hầu Hàn Bất Phụ, nhưng đến nửa
đường lại đổi hướng đâm về phía tim Hàn Bất Phụ.
Nhưng đợi đến khi mũi kiếm thật sự đâm vào trong người Hàn Bất Phụ nửa mét thì lại xảy ra thay đổi lần thứ ba, nó chuyển sang đâm xuống mi tâm Hàn Bất Phụ.
Mỗi một lần thay đổi đều nhanh như lôi điện, thậm chí tốc độ của mũi kiếm cuối cùng nhanh gấp ba phần.
Nếu như gặp phải đối thủ bình thường thì ba kiếm pháp đó của Viên Duệ chắc chắn sẽ khiến hắn thất thủ, Huyền khí trôi nổi, kiếm thức tan rã.
Nhưng Hàn Bất Phụ tập trung tinh thần, ý chí như thép, không thể xuất hiện bất cứ dao động gì.
Di Sơn kiếm pháp am hiểu nhất là phòng ngự, kiếm của Viên Duệ bất kể thay đổi ra sao đều bị nó ngăn lại.
Keng keng keng!
Tiếng kim loại giao nhau vang lên, từng ngôi sao hỏa nở rộ dưới ánh mặt trời.
Thân hình của Viên Diệu cực nhanh, linh hoạt đến cùng.
Hắn giống với Mễ Như Yên, thức tỉnh Huyền khí hệ gió, không biết từ khi nào mà hai tay của hắn đều có một thanh kiếm mỏng, thế kiếm nhanh như sao băng, thường là một kiếm đâm ra sau đó giữa đường lại liên tục biến hóa, kiếm ảnh nhoáng lên rồi như hàn tinh đầy trời tản ra.
Hàn Bất Phụ lấy bất biến ứng vạn biến, hắn đứng tại chỗ, khí thế cuồn cuộn, núi cao sừng sững.
Di Sơn kiếm pháp như chậm mà nhanh, huyễn hóa ra từng tầng kiếm ảnh, cuối cùng hình thành một vòng phòng ngự hình mai rùa, mũi kiếm như cuồng phong bão táp ập đến, ngăn cản tất cả ở bên ngoài cách cơ thể nửa mét.
Hắn đứng tại đó như một khối đá ngầm vĩnh viễn không dao động, trong cuồng lang vô tận vỗ vào vẫn chắc chắn.
Trận đấu này đối với khán giả bình thường mà nói thật sự không thú vị, nhưng đối với nhiều võ giả thì lại kinh động tâm hồn.
Có một loại chấn động với mâu giáo nhanh nhất và thuẫn giáo mạnh nhất.
Keng keng!
Âm thanh kim loại va vào nhau giống như có người đang điên cuồng rèn thép, trong vòng một nén nhang Viên Duệ bỗng dưng thở dài, thu kiếm rút lui.
Hắn thở hổn hển, trên trán nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.
“Ta thua rồi.” Thu kiếm vào vỏ, Viên Duệ lắc đầu cười khổ: “Không ngờ trình độ phòng ngự của kiếm thuật lại kinh khủng đến vậy, ta đã thi triển vô số kiếm thuật cũng xuất ra chiêu kiếm có tính công kích nhất lại không chọc thủng được kiếm thức phòng ngự của bạn học Hàn, nếu còn đánh nữa thì Huyền khí của ta sẽ bị hao mòn... Trận này ta nhận thua.”
Hàn Bất Phụ thu kiếm thức, trán hắn cũng có một lớp mồ hôi dày đặc, có điều trạng thái tốt hơn Viên Duệ nhiều.
“Trận này chúng ta hòa.” Hàn Bất Phụ nói.
Trong lòng hắn biết rõ, nếu như không phải dựa vào thần công chia sẻ tu vi của Lâm Bắc Thần thì nói về thực lực chân chính khi đối mặt với công kích của Viên Diệu, hắn cùng lắm chỉ có thể trống đỡ được nửa nén nhang, sau đó bởi vì tiêu hao Huyền khí mà kiếm thức sụp đổ.
Viên Diệu còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Bắc Thần đã nói thẳng: “Được, trận này coi như hòa.”
Hắn nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Trận sau do bạn học Nhạc Hồng Hương xuất trận.”
Nét mặt Nhạc Hồng Hương lộ vẻ bất ngờ, sau trận hòa đầu tiên nàng vốn tưởng Lâm Bắc Thần sẽ chọn Mễ Như Yên có thực lực mạnh nhất để đảm bảo thắng lợi của trận thứ hai, sau đó trận ba lúc đấu với kẻ mạnh như Vương Hinh Dư sẽ chọn một người giữa nàng và Bạch Khâm Vân, chủ động từ bỏ trận đấu, trận thứ tư do Lâm Bắc Thần đích thân ra tay...
Đây mới là lựa chọn hợp lý nhất.
Có điều nếu Lâm Bắc Thần đã nói như vậy thì nàng sẽ không phản
đối ý kiến của đội trưởng, tay cầm kiếm trực tiếp ra sân.
Đối thủ Cù Thiên Giai của Nhạc Hồng Hương là một thiếu niên thấp bé với gương mặt thanh tú, bởi vì quá mức nhỏ nhắn lại thêm làn da trắng nõn mịn mà, giống như phấn điêu ngọc mài vậy, ngũ quan cũng tinh xảo vô cùng, cho nên thoạt nhìn còn tưởng là con gái.
“Nhạc tỷ tỷ, xin thủ hạ lưu tình.” Cù Thiên Giai nở nụ cười mang theo chút ngại ngùng.
Nhạc Hồng Hương nói: “Xin bạn học Cù chỉ giáo.” Nàng hít sâu một hơi.
Trận đấu này đối với nàng mà nói thì rất quan trọng, may mắn được sự đồng ý của Lâm Bắc Thần bước lên vũ đài cao nhất trong danh sách Thiên Kiêu Tranh Bác, vậy nên mọi bước đi Lâm Bắc Thần đã trải tốt cho nàng, có thể đi đẹp hay không thì phải xem trận này rồi.
Nhạc Hồng Hương hít sâu một hơi, từng cảnh tượng ở quá khứ không ngừng hiện nên trong đầu nàng.
Lần đầu tiên tiếp xúc với Lâm Bắc Thần, chiến đấu trên lôi đài, lúng túng ở chung một phòng lúc vòng loại, mới đầu thì im lặng, sau đó bởi vì mấy loại hoa quả mỗi tối mà nói chuyện, tiếp theo lại bị đám người Thẩm Phi trói lại, Lâm Bắc Thần nghe tin chạy đến...
Sau đó là cuộc đấu giá huy hiệu không thể tưởng tượng nổi, tiếp nữa là sự sống và cái chết ở Bắc Hoang sơn.
Mọi cảnh tượng như thước phim lóe lên trong đầu nàng, giữa hàng triệu người mà quen biết một người, trở thành bạn bè với hắn, xác suất như thế có bao nhiêu chứ?
Mà một đời này của mình đã từng liều mạng vì bạn bè chưa? Sâu trong nội tâm Nhạc Hồng Hương đã tự hỏi bản thân câu đó.
Nhớ lại hồi ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mình, gương mặt nàng bất giác nở nụ cười chân thật nhất.
Không biết tại sao, một loại cảm giác tỉnh ngộ tràn ngập trong trái tim nàng, giống như một người đang đi ở hầm tối dài đằng đẵng bỗng dưng tia sáng từ phía trước trút xuống, bao trùm lấy nàng sau đó lúc nhìn rõ tất cả liền sáng rực lên.
Nhạc Hồng Hương không cười nữa, khí tức của nàng dần dần lắng xuống, tinh thần tập trung cao độ.
Trường kiếm từ từ ra khỏi vỏ.