Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 411: Kỳ tài chân chính




Các khán giả nghe thế lập tức đồng loạt gật đầu.

Đúng vậy.

Ngươi tính kế người ta, nhưng nhỡ đâu gặp số hiệu Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ của Lâm Bắc Thần thì sao, chẳng phải tính trật à?

Giọng nói của Tiêu Bính Cam truyền ra từ màn hình huyền tinh: “Chúng ta đâu đến nỗi xui xẻo như thế? Đầu tiên gặp Tào Phá Thiên sau đó lại gặp Lâm Bắc Thần? Xác suất này không quá lớn, cơ mà nếu như xảy ra thì... Ha ha, Tiêu Bính Cam ta có tình có nghĩa, đã đồng ý với biểu ca Tiêu Chương phải đánh cho Lâm Bắc Thần một trận thì nhất định nói được làm được, cơ mà việc này nên chú ý sách lược, cùng lắm thì đến lúc đó ta nhận thua, sau đó đưa cho hắn cờ giả là được, ta dự trữ nhiều hàng lắm...”

Nói xong tên mập kia móc ra một đống cờ chiến giả từ trong lòng, tạo hình bằng thủ công giống hệt cờ thật, hoàn toàn không phân biệt được ra sao, tận mười mấy cái lận.

Các đồng đội và khán giả ở trước màn hình thấy vật không khỏi che mặt.

Con mẹ nó còn có thể nói cái gì đây?

Vô số quan viên của phòng giáo dục cũng ngơ ngác.

Không đúng, trong các sát hạch trước đó Tiêu Bính Cam đâu có biểu hiện đê tiện như thế, không phải bỗng dưng bị tráo người chứ?

Tiêu Chương núp sau lưng cha mình, hắn đã không biết phải nói gì nữa rồi.

Gương mặt cha hắn Tiêu Vân Long u ám, khoé miệng giật giật, hận không thể xông tới màn hình bóp chết cái đồ chết tiệt làm mất mặt nhau kia.

Ngược lại là lão thái gia của Tiêu gia ngồi đằng trước, biểu cảm trên khuôn mặt dở khóc dở cười.

Thằng nhóc thối kia sao lại trơ trẽn như thế, cơ mà có chút phong thái năm xưa của lão phu.

......

Trên boong tàu của chiến hạm Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ, gió biển

thổi vù vù.

“Bạn học Lâm, ta thưởng thức biểu hiện của ngươi trong trận Thiên Kiêu Tranh Bá, ngươi có một loại tài hoa mà người khác nhìn không hiểu.” Vương Hinh Dư vẻ mặt nghiêm nghị.

Đây là một thiếu nữ đoan trang, dung mạo mỹ lệ, có khí chất lãnh đạo trong khi bạn bè cùng trang lứa không có, nàng không hề nói cười nhưng vĩnh viễn được tôn trọng.

Hành lễ theo nghi thức kiếm sĩ: “Lần này ta cho các ngươi một cơ hội, một đấu một, năm ván nếu các ngươi có thể thắng ba thì ta sẽ rời khỏi ngay.”

Với nàng thì đây là một cơ hội cho chiến đội Lâm Bắc Thần, bởi vì theo thành tích sát hạch trước đó, nếu như là hỗn chiến không có quy tắc, nàng chỉ cần liên thủ với một người nào đó trong đội là có thể quấn chặt lấy Lâm Bắc Thần, ba người còn lại đánh bốn gần như là chuyện trong nháy mắt.

Lâm Bắc Thần nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ, sau đó nói: “Được.”

Hắn đáp ứng bởi vì hắn cảm thấy thiếu nữ này... Ừm, rất xinh đẹp.

Vương Hinh Dư thấy Lâm Bắc Thần đồng ý với đề nghị của mình liền gật đầu: “Rất tốt, thứ tự ra trận của chúng ta là Viên Duệ, Cù Thiên Giai, ta, Ngụy Tử Long và Ngô Bội Viêm, các ngươi có thể tùy ý chọn thứ tự xuất chiến, không cần nói cho chúng ta biết.”

Đây chính là biểu hiện của sự tự tin, bốn đồng đội ở sau lưng nàng đều là học viên của học viện Số 1, lúc ở trường chính là tùy tùng trung thành của nàng.

Người ngoài không biết gì cả, chỉ có học viên và giáo viên của học viện Số 1 mới biết được uy vọng, nhân khí của Vương Hinh Dư cao cỡ nào.

Trong trường đừng nói là học viên ngay cả nhiều giáo viên cũng là fans của nàng.

Trên người Vương Hinh Dư có một loại khí chất lãnh đạo mà người cùng lứa ít thấy, giống như trời sinh đã là một kẻ cầm đầu.

Đối với sự sắp xếp này, bốn đội viên của nàng không có bất kỳ ý kiến gì.

Lâm Bắc Thần cũng cảm nhận được khí chất quang minh lỗi lạc từ lời nói của thiếu nữ kia.

“Được.” Hắn gật đầu rồi nói: “Người đầu tiên ra trận là Hàn Bất Phụ.”

Trước khi hai chiến hạm sáp vào nhau, khi nhận ra đó là Số hiệu học viện Số 1 thì Nhạc Hồng Hương và Mễ Như Yên đã đưa tài liệu của năm người Vương Hinh Dư cho mọi người.

Mức độ đoàn kết của học viện Số 1 ngay cả học viện Sơ Cấp Hoàng Gia cũng không bằng nổi, mà năm người Vương Hinh Dư lại là một trong năm đại thiên kiêu mạnh nhất học viện Số 1, ngoại trừ Vương Hinh Dư thực lực siêu quần, rõ ràng cao hơn một đẳng cấp thì bốn người khác cũng đều là nhân vật top 1 trong thế trẻ tại Vân Mộng thành, thực lực của mỗi người đều cực kỳ khủng bố.

Viên Duệ xuất chiến đầu tiên là nhân vật có thực lực trong năm người.

Lâm Bắc Thần chọn Hàn Bất Phụ mà không phải Mễ Như Yên chính vì muốn để Hàn Bất Phụ với thực lực tầm trung của đội đấu với đối thủ ưu tú, sau đó có thể sắp xếp thứ tự ra trận.

Người của hai bên cùng rút lui.

Hàn Bất Phụ sải bước lớn đi tới giữa boong tàu, hắn chắp hai tay

nói: “Bạn học Viên, mời.”

Viên Duệ là một thiếu niên có vóc người trung bình, nhưng cơ bắp

vô cùng cường tráng.

Hắn bước vào trong sân đấu, sảng khoái cười to, nghiêm túc trang trọng hành lễ của kiếm sĩ: “Bạn học Hàn, trận chiến hôm trước của ngươi với ý chí tinh thần đúng là khiến người ta phấn chấn khâm phục, hôm nay có thể chiến đấu với ngươi đúng là vinh hạnh của Viên Duệ ta!”

Hàn Bất Phụ nghe vậy lập tức nảy sinh thiện cảm với hắn: “Bạn học Viên quá khen rồi.”

Viên Duệ nghiêm túc nói: “Chính vì khâm phục cho nên chỉ có thể dùng hết sức đánh bại ngươi, đấy mới là tôn trọng ngươi... Bạn học Hàn, sau đây phải cẩn thận chút, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”

Hàn Bất Phụ gật đầu, Huyền khí cả người lập tức bộc phát, ánh sáng màu cam lưu chuyển quanh người, trường kiếm trong tay bắt đầu chiêu thức Di Sơn kiếm pháp.

So sánh với trận chiến ngày hôm đó với Tào Phá Thiên, việc lĩnh ngộ nắm bắt của hắn đối với Di Sơn kiếm pháp đâu chỉ tăng thêm một bậc, kiếm thức có một loại khí thế trầm ổn như núi cao, thẩm thấu ra ngoài.

Năm người Vương Hinh Dư vô cùng kinh ngạc, tu vi của người này sao lại bành trướng đến thế?

Nếu như nói trận chiến ngày đó với Tào Phá Thiên, tu vi Huyền khí của Hàn Bất Phụ miễn cưỡng đạt tới cảnh giới võ sư nhất Tinh, thì hiện tại ánh sáng Huyền khí và lực lượng dao động của hắn để lộ ra đã đến võ sư tam Tinh.

Chỉ trong vòng một ngày mà thôi, sao có thể tăng cao như vậy? Chẳng lẽ kích thích của trận chiến ngày hôm đó còn hơn cả những gì mọi người nhìn thấy?