Hức.
Mấy quan viên của Vân Mộng thành bị doạ cho nấc một tiếng, quỳ trên đất run rẩy không thôi.
Lăng Quân Huyền ngược lại vẫn bình tĩnh mỉm cười nói: “Uy quan của Đàm đại nhân lớn ghê, để Lâm Bắc Thần tham gia thi đấu là quyết định của bổn thành chủ, nếu như xảy ra vấn đề gì để ta chịu trách nhiệm là được.”
Đàm Cổ Kim liếc nhìn Lăng Quân Huyền một cái sâu sắc.
Hắn biết tiểu thành chủ ở nơi này không giống nơi khác, sức ảnh hưởng của Lăng thị nhất mạch tại đế quốc vượt xa thân phận một thành chủ.
“Thiên Kiêu Tranh Bá đang diễn ra sao?” Đàm Cổ Kim chuyển chủ đề.
Lăng Quân Huyền gật đầu: “Đang diễn ra.”
Đàm Cổ Kim bỗng dưng bật cười nói: “Cũng tốt, bổn quan vừa vặn muốn đi xem thử phong thái của thiên kiêu tại Vân Mộng thành...Thượng Ngôn, ngươi dẫn người đi điều tra trước đi, chau chuốt đầu mối một lần, thẩm vấn nhân chứng và tìm chứng cứ, chờ đến khi Thiên Kiêu Tranh Bá chiến kết thúc, ta muốn có tư liệu mới nhất.”
Trưởng cảnh vụ Ngô Thượng Ngôn mặc cảnh phục gật đầu: “Tuân lệnh.”
Cao thủ của Sở Cảnh Vụ tỉnh bên ngoài là hơi thở tinh dũng, hắn dẫn theo hai mươi binh tướng tinh nhuệ và cảnh vệ của Vân Mộng thành bắt đầu tiếp cận hiện trường.
Lăng Quân Huyền không hề nhúng tay vào quá trình này, mà đi trước dẫn đường, mang theo Đàm Cổ Kim và bốn vị quan chức cao cấp của đoàn điều tra đỉnh cùng nhau đi về khu vip nhất, bắt đầu thông qua màn hình Huyền Tinh quan sát trận cướp cờ đoàn đội đang diễn ra.
Đàm Cổ Kim không hề khách sáo chiếm cứ vị trí chủ vị trước đó của Lăng Quân Huyền, bốn bị quan chức cấp cao cũng theo sát mỗi bên hai người.
Cứ như thế, những quan viên Vân Mộng thành vốn ngồi chỗ này trở nên cực kỳ lúng túng đứng vào ghế bên cạnh, giống y hệt thị vệ vậy, bọn họ có chút luống cuống chân tay.
Lăng Quân Huyền cũng không hề tức giận, ông ta chọn ngồi vào một chỗ bên cạnh.
Có điều thay đổi này cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Ngồi nghỉ trong khu vip, gương mặt Bạch Hải Cầm nở nụ cười, trong
lòng Lâm Chấn Nam cũng mừng như điên.
Đúng lúc này, lượt đấu thứ ba của cuộc chiến cướp cờ đã bước vào giai đoạn nóng cháy, trên mười màn hình Huyền Tinh đang phát trực tiếp trận đấu.
Lâm Bắc Thần đứng trên đài quan sát, khom người giương cung, dây cung của Thiết Tý Cung chấn động mãnh liệt.
Xạ Long Đại Tiễn xé không bắn ngược Tả Khâu Vô Song lên trời, sau khi ngã xuống boong tàu trong miệng trào máu, nhất thời không thể đứng dậy nổi.
Khu khán giả hoan hô ầm ĩ, có điều rất nhiều người phát hiện, trước khi Lâm Bắc Thần bắn tên đã bẻ gãy mũi tên của Xạ Long Đại Tiễn, thế nên Tả Khâu Vô Song mới dưới tình trạng trúng tên mà thoát khỏi nguy cơ bị xé rách, hắn chỉ bị thương nặng chút thôi.
Thủ hạ lưu tình.
Tiễn thuật đúng là đáng sợ.
Khu khán giả vang lên tiếng hoan hô, có điều trong đôi mắt nheo lại của Đàm Cổ Kim lại lóe lên một tia hàn ý, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Thiếu niên đó chính là Lâm Bắc Thần sao?”
Lăng Quân Huyền gật đầu: “Phải.”
“Ha ha, đế quốc Bắc Hải ta dùng kiếm thuật lập quốc, sùng bái nhất là kiếm thuật, cớ sao Lâm Bắc Thần không dùng kiếm kỹ đánh lui địch mà lại sử dụng tiễn thuật mà người Bắc Cực am hiểu nhất?”
Trong giọng điệu của Đàm Cổ Kim hàm chứa ý tứ lên án.
Lăng Quân Huyền đáp lời: “Có thể là vì thực lực của đối thủ còn chưa đạt đến độ khiến hắn sử dụng kiếm kỹ.”
Lời này của ông ta cũng cực kỳ không khách sáo, Lăng Quân Huyền là người tốt tính, đến Vân Mộng thành nhiều năm như vậy đã thành thực làm hệ phật ngã xuống, yên ổn làm một kẻ lười nhát, cho dù bị người gây khó dễ cũng không đặt trong lòng, cười nói cho qua.
Nhưng không biết tại sao, lúc Đàm Cổ Kim liên tục bày tỏ ra ác ý với Lâm Bắc Thần, sự vặn vẹo đã biến mất từ lâu ở trong lòng ông ta lại có chút không khống chế được để lộ ra.
Đàm Cổ Kim là đồ ngốc sao? Đương nhiên không phải. Đế quốc Bắc Hải tổng cộng có chín đại hành tỉnh.
Người có thể làm tới chức quan hành chính của một hành tỉnh sẽ là đồ ngốc sao?
Ông ta vừa đến Vân Mộng thành đã trực tiếp vào chủ đề chính lên án Lâm Bắc Thần, không hề che đậy ác ý của bản thân, thật ra là dùng phương thức rõ ràng nhất này để phóng ra một loại tín hiệu...
Lâm Bắc Thần không thể đảm bảo.
Vậy phóng ra cho ai?
Đêm qua ai bảo vệ Lâm Bắc Thần thì là phóng cho người đấy.
Lăng Quân Huyền rất rõ ràng ý tứ của Đàm Cổ Kim, thậm chí ông ta còn đoán được có khả năng là mong muốn của nhân vật cao tầng.
Nhưng ông ta không thoải mái đấy, muốn chống đối đấy, muốn bảo vệ Lâm Bắc Thần.
Không biết tại sao lại muốn làm như vậy.
Nếu như một người ở vị trí cao biểu hiện ra rất ngu xuẩn, thì đại khái chỉ có một nguyên nhân, là do hắn cố ý.
Sâu trong nội tâm Lăng Quân Huyền hoàn toàn không thích người như Đàm Cổ Kim.
Theo ông ta được biết thì Hàm Cổ Kim xuất thân từ một thế gia quý tộc Tiền triều sa sút, dựa vào đầu cơ trên quan trường mà không ngừng thăng chức, đương nhiên không phải phủ nhận năng lực chính trị của ông ta, có điều đối với người như thế, Lăng Quân Huyền không thích nổi.
Nhưng lời này của Đàm Cổ Kim cũng là nói thật, đế quốc Bắc Hải lấy kiếm lập quốc, đế quốc Bắc Cực lấy tiễn lập quốc. Nếu như nhất định phải xoáy vào chỗ vấn đề thì việc Lâm Bắc Thần dùng tiễn không dùng kiếm cũng là một điểm công kích.
Nhưng đứa trẻ cổ hủ không nên là lời được phát ra từ miệng của quan chính vụ đứng đầu cấp tỉnh.
Mà càng khiến trong lòng Lăng Quân Huyền kỳ lạ chính là, với vụ án tà ma giết người, không phải do Sở Cảnh Vụ tuyển chọn, không phải đoàn trưởng của đội điều tra, mà lại là một người được tuyển ra từ phòng chính vụ...
Việc này có chút giống như giết gà mổ lợn.
“Sao thế? Kiếm thuật của Lâm Bắc Thần rất lợi hại sao?” Đàm Cổ Kim thản nhiên nói: “Ta nghe nói hắn là con trai của tội phạm Lâm Cận Nam, chẳng nhẽ Sát Kiếm Quân Đạo được kế thừa từ Lâm Cận Nam?”
Lăng Quân Huyền nói: “Không phải.” Ông ta đã không muốn nói chuyện với người này nữa rồi.