Mà Đàm Cổ Kim giống như không phát hiện mâu thuẫn của Lăng Quân Huyền, gương mặt nở nụ cười nhạt, ông ta nhìn một lúc rồi nói: “Số hiệu Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ? Đây là tên quái lạ gì thế? Có nguồn gốc gì sao?”
Lăng Quân Huyền làm như không nghe thấy, ông ta lười trả lời.
Ông ta đã chắc chắn được Đàm Cổ Kim đang dùng cách để liên tục phát tín hiệu, ép bản thân đưa ra lựa chọn nào đó, cũng khiến các quan viên của Vân Mộng thành biết được hướng gió mới nhất.
“Là tên của cửa hàng trang sức Ngọc Khí Chân bảo trong thành phố, Lâm Bắc Thần thích quảng cáo...” Thẩm Tri Tiết, thủ lĩnh của phòng hành chính Vân Mộng gấp gáp giải thích, nếu lão đại đã lười trả lời thì hắn phải lên thôi.
“Vậy mà còn có chuyện như thế?” Gương mặt Đàm Cổ Kim không che giấu sự tức giận: “Lấy một trong ba trận đấu vinh quang long trọng nhất đế quốc để làm trò đùa ư? Đúng là phẩm hạnh thấp kém, học viên như vậy còn có thể tiến vào Thiên Kiêu Tranh Bá chiến, ha ha, Vân Mộng thành các ngươi đúng là để người ta mở mang tầm mắt.”
Trên trán Thẩm Tri Triết lấm tấm mồ hôi, công biết phải tiếp lời như thế nào.
Lăng Quân Huyền hừ lạnh một tiếng nói: “Đàm đại nhân, ngươi nên cố gắng điều tra vụ án của ngươi đi thôi, việc của sở Giáo Dục không đến phiên ngươi ở đây nói xằng nói bậy.”
Mười mấy vị quan viên xung quanh nghe vậy da đầu lập tức tê dại, Lăng thành chủ ngày thường tính khí tốt làm sao thế?
Sao đột nhiên trở nên cáu kỉnh như vậy?
Bốn chữ nói xằng nói bậy sao có thể dễ nghe cho được, đặc biệt còn dùng để hình dung một vị quan chức cấp tỉnh, hành động này đâu khác chỉ vào mũi mắng mẹ mày.
Sâu trong đôi mắt của Đàm Cổ Kim theo thói quen nheo lại, một tia sắc bén lóe lên, nhưng trên mặt ông ta lại nở nụ cười: “Ha ha, Lăng thành chủ nói đúng lắm, nếu Lăng thành chủ cảm thấy đây không phải vấn đề vậy bổn quan không hỏi nữa.”
Sự thay đổi đó làm cho người bên cạnh không hiểu ra sao, trước đó còn mưa gió gào thét, một giây sau đã trời quang mưa tạnh.
Sau đó Đàm Cổ Kim quả thật không nhắc đến việc liên quan đến Lâm Bắc Thần nữa.
Ông ta chỉ vào một màn hình Huyền Tinh, Tào Phá Thiên đầu tóc vàng chói rồi nói: “Người này xương cốt không tầm thường, ta quan sát thấy kiếm pháp, tinh diệu nhập môn, hình như là nhất mạch của Bạch Vân thành, không ngờ tới trong Vân Mộng thành lại có đệ tử của Bạch Vân thành? Khiến người ta sáng mắt đấy.”
Lăng Quân Huyền tựa như không nghe thấy, ông ta chỉ yên tĩnh liếc nhìn màn hình Huyền Tinh.
Đàm Cổ Kim cười ha ha, lấy tư liệu chi tiết của học viên thiên tài top 10 từ chỗ Thẩm Tri Tiết bắt đầu giở ra đọc.
Sau đó ông ta lại nói: “Hóa ra là đệ tử của Bạch Hải Cầm đại sư kiếm thánh Bạch Vân thành, vì tranh vinh quang cho Vân Mộng thành mà tạm thời gia nhập học viện Sơ Cấp số 6, ha ha, lãnh đạo của học viện Sơ Cấp số 6 đúng là có quyết đoán, nếu Bạch Hải Cầm đại sư cũng đang xem trận đấu sao không mời qua đây nói chuyện chút nhỉ?”
Thẩm Tri Tiết nhìn về phía Lăng Quân Huyền, người sau nhàm chán xua tay.
Thẩm Tri Tiết liền đi qua mời Bạch Hải Cầm tới đây.
Đàm Cổ Kim nhiệt tình đứng dậy tiếp đón, ông ta nói: “Nghe danh Bạch đại sư đã lâu, hôm nay vừa gặp quả nhiên phong thái xuất chúng, nhanh ngồi... Ấy? Vị này là...”
“Vị này là gia chủ Lâm Chấn Nam của Lâm gia, ngưỡng mộ đại nhân đã lâu, nghe nói đại nhân đến đây nên cố ý tới bái kiến...” Bạch Hải Cầm thay mặt giới thiệu.
Đàm Cổ Kim nở nụ cười nói: “Ồ, hóa ra là Lâm tộc trưởng, ha ha, cũng là công thần của Đế Quốc, có thể vào thời khắc mấu chốt đại nghĩa diệt thân, vạch trần tội ác của nghịch tặc Lâm Cận Nam thực sự làm tấm gương của người dân nước nhà, ban ngồi.”
Lâm Chấn Nam cười đến nỗi miệng không khép lại.
“Nếu như ta không nhớ lầm thì lệnh lang hình như cũng tham gia trận đấu cướp cờ, làm đồng đội với đệ tử Tào Phá Thiên của Bạch đại sư đúng không?”
Đàm Cổ Kim nét mặt vui vẻ giống như đổi thành người khác, nhất thời khiến cho người ta cảm thấy như được tắm gió xuân.
Nếu như không phải đám người đều biết khí thế bức người trước đó của ông ta chỉ sợ cũng bị khuất phục bởi phong độ của đại nhân quan hành chính này.
Tính cách này có phải hơi cổ quái cực đoan nhỉ?
Lâm Chấn Nam vội chắp tay: “Khuyển tử đúng là ở chiến đội Bạch Vân, tuy có chút tài năng nhưng cũng nhờ có sự giúp đỡ của đệ tử Tào Phá Thiên, cho nên mới có được ngày hôm nay.”
Đàm Cổ Kim xua tay nói: “Vừa nãy bổn quan đã chú ý qua, thực lực của lệnh lang vượt qua đám bạn cùng lứa, xứng đáng có được vinh quang đó... Ồ, đúng rồi, lần này bản quan đến đây cũng có một bản chính lệnh hàm quan trọng muốn giao cho Lâm tộc trưởng.”
Nói xong, giữa lòng bàn tay hắn lóe sáng, một bức chính lệnh hàm đỏ rực thuộc Phong Ngữ hành tỉnh với con dấu quyền lực của tỉnh chủ liền xuất hiện.
Lâm Chấn Nam nghĩ đến gì đó, bàn tay ông ta có chút lẩy bẩy nhận lấy, run giọng nói: “Đại nhân, chẳng lẽ là...”
Đàm Cổ Kim cười ha ha: “Đúng vậy, phòng chính vụ đã thông qua nghị quyết, được tỉnh chủ đại nhân phê chuẩn, trước đó Chiến Thiên Hầu Phủ bị tra xét giờ đây thuộc về nhất mạch Lâm tộc trưởng, hy vọng Lâm tộc trưởng không phụ sự kỳ vọng của tỉnh chủ đại nhân, rửa sạch vết nhơ mà Chiến Thiên Hầu Phủ mang đến cho Lâm thị nhất tộc, bắt đầu chỉnh lý Lâm gia.”
Lâm Chấn Nam mừng như điên, ngày này cuối cùng cũng đến. Mấy ngày nay ông ta dốc cạn tâm tư, không phải là vì một bức
chính lệnh hàm mỏng manh này sao?
“Đa tạ đại nhân.” Lâm Chấn Nam gần như sắp quỳ xuống tạ ân.
Đàm Cổ Kim mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn ta, đây là khen thưởng cho sự trung thành của Lâm tộc trưởng với đế quốc, tiếp tục cố gắng.”
Trong lúc nhất thời, vị quan hành chính đến từ cấp tỉnh cùng với Bạch Hải Cầm, Lâm Chấn Nam trò chuyện vui vẻ.
Lăng Quân Huyền từ đầu đến cuối đều không nói gì, thậm chí ông ta còn nhàm chán đến mức ngáp một cái.
.....
Cùng lúc đó, trên mặt biển.
Hai trận chiến cỡ hạng nặng đột nhiên ập xuống, chiến đội đánh lộn Lâm Bắc Thần gặp chiến đội Bạch Vân.
Chiến đội học viện Số 1 gặp chiến đội Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ.
Tào Phá Thiên đấu với Tiêu Bính Cam.
Lâm Bắc Thần đấu với Vương Hinh Dư.
Bốn chiến hạm này đều là đội ngũ mạnh mẽ cho đến tận bây giờ, đôi bên vẫn giữ được cờ chiến của riêng mình.
Va chạm hạng nặng đã mở màn.
Các khán giả lập tức cảm thấy Adrenaline tăng cao, trở nên vô cùng hưng phấn.