“Hừ.” Quân Mộng Hàm cười lạnh nói: “Nếu như ta muốn đi Bạch Vân thành chắc chắn sẽ dựa vào thực lực để đi, chứ không dựa vào bố thí của người khác.”
“Ha ha, phải không?” Tào Phá Thiên cười lạnh, thân hình hắn khẽ động, tốc độ nhanh như lôi điện đánh một quyền khiến Quân Mộng Hàm bay ra mười mét, giữa không trung tung tóe mắt, nặng nề ngã xuống boong tàu, vết mắt bắn ra tận sáu bảy mét: “Một kích cũng không đỡ nổi, vậy ta chờ ngươi dựa vào thực lực của bản thân để đi lên... Đồ không biết tốt xấu.” Tào Phá Thiên tiếp nhận cờ chiến từ trong tay Lâm Nghị, hắn xoay người rời đi.
......
Thời gian trôi qua, chiến hạm không giống liên tục gặp nhau rồi
giao thủ.
Trận đấu cướp cờ đã tiến vào giai đoạn cháy bỏng nhất.
Trái tim của quần chúng cũng vô cùng căng thẳng, chờ đến buổi chiều, tất cả chiến hạm đều đã đấu hai lượt.
Toàn bộ quá trình có ba chiến hạm duy trì kỷ lục toàn thắng.
Đó là của Lâm Bắc Thần, Tào Phá Thiên, Dạ Vị Ương, bọn họ đều
thắng hai trận.
Tổng cộng có mười lá cờ chiến, ba chiến hạm gồm có tám cái, vận may của Dạ Vị Ương không tốt cho lắm, ở lượt thứ hai gặp phải chiến hạm Lăng Vân Chí của Chu Khả Nhi mặc dù chiến thắng nhưng lại không có được cờ chiến.
Đương nhiên vận khí của Chu Khả Nhi càng tệ hơn, nàng vốn hy vọng lượt hai có thể cướp được một lá cờ chiến, kết quả chiến đội Thần Ân đụng phải Dạ Vị Ương, đương nhiên lại thua thảm hại.
Còn may thủ đoạn của Dạ Vị Ương ôn hòa và mềm mại hơn nhiều, chỉ phân thắng bại chứ không có lời quá khích.
Nhưng đối với Chu Khả Nhi mà nói thì cũng là cú đánh chí mạng. Cái gọi là một cỗ dũng khí, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm,
đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.
Số hiệu Lăng Vân Chí liên tục thua bởi Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ và Thần Ân, khó mà phấn chấn lại, trên cơ bản đã tuyên bố một chân rời khỏi cuộc tranh tài quán quân của đoàn đội Thiên Kiêu Tranh Bá.
Hai lá cờ còn lại lần lượt thuộc về Vương Hinh Dư và Tiêu Bính Cam.
Đúng lúc này, không chờ khán giả thở dốc đi wc, thì lượt đấu thứ ba đã bắt đầu.
Lăng Quân Huyền ngồi trên vị trí tốt nhất của khu vip, gương mặt từ đầu đến cuối không chút biểu cảm.
Bên cạnh hắn là các đại lão như Lý Hùng Phu của tổng cục, vừa nói vừa cười bàn tán sôi nổi.
Mãi đến khi tá quan của sở chính vụ thành chủ vội vàng chạy tới, bẩm báo tin tức khiến sở trưởng của sở chính vụ biến sắc đi tới bên cạnh Lăng Quân Huyền, hắn thấp giọng nói: “Đại nhân, đội điều tra của tỉnh đã đến bến cảng rồi, dẫn đội chính là quan chính vụ đứng đầu Đàm Cổ Kim của tỉnh...”
Lăng Quân Huyền hơi biến sắc.
Vậy mà lại là người đó, Lâm Bắc Thần có chút phiền phức rồi.
Lăng Quân Huyền lập tức dẫn một đám quan viên của Vân Mộng Thành đứng dậy đi đón Đàm Cổ Kim.
Được coi là quan chính vụ đứng đầu Phong Ngữ hành tỉnh, Đàm Cổ Kim nắm giữ quyền hành của Sở Chính Vụ, địa vị đó chỉ đứng sau tỉnh chủ, tuyệt đối có thể coi là nhân vật cấp bậc quan to tại tỉnh này.
Đừng nói là ở Vân Mộng thành, cho dù ở Hải An Lĩnh cũng có thể dẫm một cái là động đất.
Ngoại trừ Lăng Quân Huyền thì các quan viên khác lúc này đều có chút nơm nớp lo sợ.
Bình thường có ít cơ hội nhìn thấy đại nhân vật kiểu này, huống chi đây còn là chính quan đại nhân đứng đầu nữa chứ, nhất định đến vì cái chết của giám đốc Phương Nhân Nho của Ty Giáo dục, đối với những quan viên cơ sở như bọn họ là phúc hay họa vẫn khó mà liệu được.
Rời khỏi khu vực quan sát, Lăng Quân Huyền nhanh chóng nhìn thấy đám người Đàm Cổ Kim.
Đàm Cổ Kim là một nam nhân trung nhiên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, thân hình thon dài, rất gầy, mặc một bộ áo bằng trắng bằng vải bông, giống như treo lên một cây gật trúc, da mặt trắng nõn hơi lộ ra vẻ tái nhợt của bệnh trạng, dường như rất lâu không thấy ánh mặt trời.
Dưới hàm hắn có ba sợi râu dài, biểu cảm luôn bị bao phủ bởi một tầng sương mù, nghiêm túc không cười, trong đôi mắt híp lại như có hàn quang của đao kiếm lóe lên, vừa nhìn một cái là có thể đâm thủng bất cứ ai đứng trước mặt hắn.
Sau lưng Đàm Cổ Kim có một đám người đi theo, ngoại trừ quan viên của Vân Mộng Thành đến tiếp đón thì còn có thành viên của đoàn điều tra đi cùng, bao gồm cao thủ Sở Cảnh Vụ của Phong Ngữ hành tỉnh, cùng với mấy vị cung phụng cấp bậc cường giả mà trong phủ tỉnh chủ phái tới.
Thành viên của đoàn đội điều tra đều là kẻ nặng đô.
Một đám người đi qua, khí thế nghiền ép khiến quan viên của Vân
Mộng thành vô thức cảm thấy mềm nhũn cả chân.
Ngay cả nhân vật cấp bậc như Sở trưởng Lý Hùng Phu cũng chột dạ không thôi, chỉ có duy nhất Lăng Quân Huyền là nét mặt thong dong.
“Tham kiến Đàm đại nhân.” Đám người Lăng Quân Huyền tiến lên hành lễ.
Không phải quần thần không cần quỳ lạy.
Đàm Cổ Kim hơi gật đầu, ánh mắt đảo qua đám người, một cỗ áp lực
vô hình dâng lên, hắn nói: “Lâm Bắc Thần ở đâu?”
Lăng Quân Huyền vẻ mặt như thường đáp lời: “Hôm nay là trận cướp cờ quan trọng nhất trong đại chiến Thiên Kiêu Tranh Bá tại Vân Mộng thành, Lâm Bắc Thần là ứng viên lọt vào top 10, cho nên đang dẫn đội tham gia thi đấu.”
Hai mắt Đàm Cổ Kim nheo lại giống như hai con dao phay, hắn đi thẳng vào vấn đề chính: “Ta xem qua hồ sơ của vụ án này, nghi ngờ Lâm Bắc Thần có liên quan đến Thiên Ngoại Tà Ma, tại sao còn có tư cách tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá chiến?”
Ông ta nói thế khiến cho mí mắt của đám quan viên Lý Hùng Phu điên cuồng nháy lên.
Người tới không có ý tốt.
Thái độ của Đàm Cổ Kim từ hai câu kia đã rất rõ ràng.
Một vài quan viên Vân Mộng có chút nhát gan bụng dạ bắt đầu xoay chuyển.
Lăng Quân Huyền nói: “Chỉ là nghi ngờ mà thôi, nhưng hắn đã đưa ra bằng chứng chứng minh mình trong sạch, cho nên...”
Đàm Cổ Kim lập tức cắt ngang: “Chứng cứ? Chứng cứ gì? Là Lưu Ảnh thạch nói trong báo cáo à?”
Lăng Quân Huyền cau mày nói: “Phải.”
Đàm Kim Cổ cười lạnh: “Lưu Ảnh thạch mà là chứng cứ gì, thủ đoạn của tà ma quỷ dị vô song, lẽ nào không thể làm giả sao? Hơn nữa nội dung trong đó ta cũng nghe qua chút ít, căn bản không chứng minh được gì hết, để một người có hiềm nghi là tín đồ của Thiên Ngoại Tà Ma tham gia cuộc thi truyền thống của đế quốc như Thiên Kiêu Tranh Bá, đúng là nực cười.”
Uy thế của người làm quan lập tức tản phát ra.