Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 370: Tại sao ngươi lại chọn ta?




Giọng nói này rất quen thuộc với đám người Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần đứng dậy mở cửa ra, mỉm cười nói: “Bạn học Mễ, sao ngươi lại ở đây, mau vào đi.”

Đứng ngoài cửa, chính là Mễ Như Yên, một trong những tiểu thiên tài trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến. Nếu không phải tại võ đài đối đầu với Lâm Bắc Thần quá sớm thì Mễ Như Yên cũng có thể nằm trong top 10 rồi.

Nàng không lọt vào top 10, chỉ có thể nói là do xui xẻo, chứ không phải thực lực không đủ.

“Chào các vị giáo viên, các bạn học.”

Mễ Như Yên mặc một chiếc váy màu be ôm trọn bộ ngực, khuôn mặt xinh đẹp, nước da trắng ngần, dáng người thanh mảnh, cũng có vẻ đẹp nho nhỏ, rất lịch sự, sau khi bước vào phòng thì chào Lưu Khải Hải, Sở Ngân trước sau đó lại chào đám người Bạch Khâm Vân.

Đối với một nữ tử lịch sự và lễ phép như vậy, tất cả mọi người đều không cảm thấy ác cảm chút nào.

“Mễ tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?”

Bạch Khâm Vân nổi tiếng là thân thiện, lập tức bước tới, nắm tay Mễ Như Yên kéo qua, gọi tiểu nhị thêm đồ ăn, sau đó chợt nhận ra gì đó, nói: “A, ta biết rồi, ngươi chẳng lẽ là bởi vì hôm nay bại trận trước Lâm Bắc Thần vì vậy mà từ hận sinh yêu, coi trọng tên tiểu bạch kiểm Lâm Bắc Thần cho nên tới đây thổ lộ?”

Mễ Như Yên mặt như đỏ bừng, a một tiếng, che miệng Bạch Khâm Vân lại, liên tục lắc đầu, nói: “Không có không có...” Nàng xấu hổ không biết nói gì.

Những người khác cũng cười theo, Nhạc Hồng Hương vội vàng ngăn Bạch Khâm Vân tiếp tục lộn xộn, mấy trưởng bối giáo viên đương nhiên cũng không trêu chọc vào lúc này, chỉ cười thầm.

Nhưng mục đích của Mễ Như Yên thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ rồi.

Lâm Bắc Thần nói: “Bạn học Mễ đến đây vì danh sách chiến đội sao?”

Vẻ xấu hổ trên mặt Mễ Như Yên vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nàng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lâm Bắc Thần, chỉ cảm thấy dáng vẻ nói năng nhẹ nhàng của thiếu niên lúc này hoàn toàn khác với khi hắn ở trên võ đài, trái tim không khỏi đập nhanh vài nhịp.

Nàng vội vàng nói: “Đúng thế, bạn học Lâm, ta muốn gia nhập vào chiến đội của ngươi, không biết có được không?”

Hàn Bất Phụ cùng Nhạc Hồng Hương nhất thời đều sáng mắt lên, đây thật sự là một chuyện vui bất ngờ.

Sức mạnh của Mễ Như Yên chắc chắn nằm trong top 10, nếu có thể tham gia vào đội của Lâm Bắc Thần chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Đám người Sở Nhân đều nhìn về phía Lâm Bắc Thần, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Nhưng mà Lâm Bắc Thần lại sờ cằm, mỉm cười nói: “Bạn học Mễ, không biết tại sao ngươi lại chọn ta?”

Nói xong đột nhiên lại cảm thấy câu hỏi này có vẻ còn có nghĩa khác, nên vội vàng giải thích: “Á, ý ta là, tại sao ngươi lại chọn vào chiến đội của ta?”

Nhưng lời giải thích của hắn càng làm mặt Mễ Như Yên đỏ lên, khó có thể tưởng tượng được một nữ tử mạnh mẽ hiên ngang ở trên võ đài kia lại có tính cách nhút nhát như vậy ngoài đời.

“Cảm giác đi.” Mễ Như Yên thấp giọng nói: “Ta cảm thấy vào đội Lâm Bắc Thần có tỷ lệ thắng lớn hơn.”

“Cảm giác? Tức là Mễ tỷ tỷ thực sự có ấn tượng tốt tên tiểu bạch kiểm này...ưm ưm ưm.” Bạch Khâm Vân uống say rồi, hoàn toàn phát điên lại xem mồm vào, nhưng vừa nói được nửa đã bị Nhạc Hồng Hương vội vàng bịt miệng lại.

Lâm Bắc Thần không nói gì lắc đầu, hắn đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nói: “Bạn học Mễ, ta hiện giờ chưa thể cho ngươi một câu trả lời chính xác, vì ta muốn quay về và suy nghĩ thật kỹ cho kế hoạch tiếp theo, trước trưa mai ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục, được không?”

“Ta phản đối.”

Bạch Khâm Vân giãy khỏi tay của Nhạc Hồng Hương, lớn tiếng nói: “Tiểu bạch kiểm họ Lâm, ngươi đối với Mễ tỷ tỷ như vậy thật không công bằng, để người ta phòng không gối chiếc, lỡ như cuối cùng ngươi không chọn người ta vậy chẳng phải sẽ làm chậm trễ việc Mễ tỷ tỷ tìm đồng đội... Ưm ưm ưm.”

Nói xong lời cuối, miệng của tiểu Loli ngực to trực tiếp bị Lâm Bắc Thần chặn lại.

Đậu xanh! Mẹ nó ngươi thật là cái gì cũng dám nói.

Phòng không gối chiếc? Thành ngữ như vậy được dùng trong tình huống này sao? Sao ngươi không nói goá phụ chờ chồng luôn đi?

“Xin lỗi, tiểu sư muội của bọn ta còn nhỏ quá...” Lâm Bắc Thần là người không biết xấu hổ cũng đỏ cả mặt, nhất thời không biết giải thích sao.

Ai không biết còn tưởng rằng bọn hắn không biết xấu hổ mà âm thầm thông đồng với nhau, cố ý ở đây ba hoa cái miệng, lợi dụng chiếm tiện nghi của nữ hài tử nhà người ta.

Mễ Như Yên lúc này cũng không quá bối rồi, nàng nhìn ra được, tiểu Loli Bạch Khâm Vân này chắc chắn là đang đùa.

“Không sao, ta có thể chờ.” Nàng đồng ý.

Nói xong cũng biết bầu không khí trong phòng không thích hợp để nói nhiều hơn, vì vậy nàng chủ động đứng lên chào vài giáo viên, sau đó gật đầu với Lâm Bắc Thần rồi lịch sự rời đi.

“Mễ tỷ tỷ, ngươi hồ đồ... Ưm ưm ưm.”

Bạch Khâm Vân lại lần nữa bị bịt miệng.

“Bắc Thần, Mễ Như Yên là một đội viên tốt, ngươi còn chần chờ gì nữa?” Giáo viên dẫn đội Lưu Khải Hải không nhịn được hỏi.

Với tư cách là một giáo viên của học viện Số 3, hắn đương nhiên hy vọng đội viên của Lâm Bắc Thần sẽ là những người mạnh nhất, đi đến cuối cùng để giành lấy vinh quang cho học viện.

Lâm Bắc Thần uống một bát rượu lớn, thở ra một hơi rượu, nói: “Ta cũng không biết tại sao, nhưng có một giọng nói trong đầu luôn nói với ta rằng ta phải đợi, không được quyết định nhanh như vậy.”

Nhạc Hồng Hương đôi mắt sáng ngời, như ngôi sao sáng nhất trong đêm đen, hơi do dự rồi cười nói: “Kỳ thực, học trưởng Lâm có thể đi tranh thủ một người khác.”

Hàn Bất Phụ gật đầu nói: “Lăng Thần.”

Sở Ngân nở nụ cười, nói: “Còn cần các ngươi nói, ta sớm đã nhìn ra tiểu tử này đang đợi Lăng Thần, hai người ngày thường tình chàng ý thiếp, lúc này sao có thể bỏ lỡ chứ... Chà chà, thực lực của Lăng Thần nhất định mạnh hơn Mễ Như Yên, nếu nàng có thể gia nhập đội vậy thì mặc kệ Tào Phá Thiên có tìm thấy loại người gì đều sẽ thua mà thôi.”