Lâm Bắc Thần lắc đầu nói: “Lăng Thần quả thực là một ứng cử viên hoàn hảo, nhưng vấn đề là nàng đã sa sút tinh thần trong thi đấu, rõ ràng là không muốn lọt vào top 10, vì vậy có sẵn sàng tham gia vào đoàn đội tranh bá chiến hay không thì không chắc chắn.”
“Điều này cũng đúng.”
Phan Nguy Mẫn gật đầu, khen ngợi: “Tiểu tử ngươi, tửu lượng không tồi đấy, uống nhiều như thế mà đầu óc vẫn rất tỉnh táo.”
Lưu Khải Hải nghe thế, cảm thấy hơi tiếc nuối nói: “Mễ Như Yên và Lăng Thần đều là những học viên đứng đầu top 20, nếu đều nhận hết thì chắc chắn sẽ vô địch, đáng tiếc luật chỉ cho phép một người trong một đội, Mễ Như Yên không nghĩ đến điều này, còn tự đề cử mình, thật là không có vận may mà.”
Nhạc Hồng Hương trong lòng vừa động, Mễ Như Yên không nghĩ tới sao?
Không thể nào.
Tình cảm dành cho Lâm Bắc Thần của Lăng Thần đã thể hiện rất rõ ràng trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến này, làm sao một nữ tử thận trọng như Mễ Như Yên có thể không nghĩ đến được vấn đề này chứ? Nàng có nghĩ tới, nhưng vẫn tới? Tại sao?
Nhạc Hồng Hương sâu trong lòng cười khổ một tiếng, còn bởi vì tại sao chứ.
Mấy người ăn uống gần như cạn sạch, Lâm Bắc Thần đứng dậy nói: “Đêm nay tới đây thôi, nếu không Tiểu Bạch một lát nữa sẽ hoàn toàn say, sức lực giữ tài khoản cũng không còn nữa, chúng ta phải tự mình trả tiền đấy!”
Vài người đột nhiên thất kinh, cảm thấy rất có lý, lúc này không chút do dự, lập tức gọi rất nhiều đồ ăn mang về, sau đó cùng Bạch Khâm Vân mắt đã không thấy đường, chạy như điên tới quầy.
Tính tiền xong rồi nói sau.
Tuy nhiên, chưa kịp lao tới quầy thì bất ngờ ở sảnh tầng một đột nhiên náo loạn.
Chỉ thấy mấy quan viên của Sở giáo dục hốt hoảng chạy vào. “Lý đại nhân đang ở phòng kia, mau dẫn ta đi...”
Người cầm đầu rõ ràng là Lý Thanh Huyền.
Ông ta cuống cuồng chạy lên tầng hai, liếc nhìn đám người Lâm Bắc Thần, đám người Sở Ngân còn đang muốn chủ động đến bắt chuyện, nhưng ánh mắt Lý Thanh Huyền không dừng lại, trực tiếp vọt tới phòng bên cạnh.
Chỉ vài phút sau lại thấy sở trưởng Sở giáo dục Lý Hùng Phu hoang mang lao tới, trực tiếp đi xuống lầu, còn không ngồi xe ngựa, thi triển thân pháp, hiện ra tu vi cấp tông sư, hoá thành một tia chớp lao về phía Thành Chủ phủ như điên.
Sau đó mười mấy người mới đi ra từ phòng kia, bất ngờ là đều là những lão đại của các học viện nổi tiếng đến tuyển sinh.
Từng người đều mang sắc mặt ngưng trọng hiếm thấy, không dừng lại mà trực tiếp xuống lầu.
“Chuyện gì vậy?” Trong lòng Lưu Khải Hải có một cảm giác không tốt.
Sở Ngân nhìn về phía Thành Chủ phủ, nói: “Không biết... Nhưng dường như có chuyện lớn gì đó thật sự đã xảy ra.”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau.
Lý Hùng Phu dù sao cũng là một trong những ông trùm của Vân Mộng thành, công phu dưỡng khí không hẳn là kém, nhưng hoảng sợ đến mức độ này, bỏ cả những người phụ trách chiêu sinh này mà đi thì không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong lòng mỗi người đều có dự cảm không tốt.
“Đi, trở lại trường học xem một chút.” Lưu Khải Hải vội vàng nói.
Mọi người lên xe ngựa do con thú nhanh nhẹn kéo, dùng tốc độ nhanh nhất lao về học viện Số 3.
Nhưng khi đến trường, phát hiện trong trường rất im lặng, những người khác trong trường cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Sở giáo dục vẫn chưa có tin tức gì truyền xuống.
Lưu Khải Hải cùng Phan Nguy Mẫn nghĩ nghĩ, sau đó vội vã đi tìm lão hiệu trưởng Lăng Thái Hư ở trong các đại thanh lâu.
Sở ngân thì đích thân lái xe đưa ba người Bạch Khâm Vân, Hàn Bất Phụ cùng Nhạc Hồng Hương về nhà.
Lâm Bắc Thần tự về Trúc viện, về phần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn thật ra cũng không quan tâm lắm, nói chính xác là hắn không quan tâm nhiều như đám người Lưu Khải Hải, bởi vì hắn xác định vị trí của mình chỉ như một người qua đường mà thôi.
“Hoan nghênh thiếu gia trở về.” Vương Trung mang theo Quang Tương còn có Thiến Thiến cùng Thiên Thiên đợi ở đại sảnh, chuẩn bị một buổi lễ ăn mừng nhỏ vì Lâm Bắc Thần đã lọt vào top 10 Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến.
Bàn chân nhỏ của Quang Tương đập ba ba, dùng sức rất mạnh.
“Đồ chó này, cũng nhiều trò đấy.” Lâm Bắc Thần ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút cảm động.
Sau khi khen đám người Vương Trung mấy câu, Lâm Bắc Thần vui vẻ đến bồn tắm nước nóng bấm huyệt dưới sự hầu hạ của hai tì nữ xinh đẹp, sau đó mới thoải mái mà trở về phòng ngủ của mình, vừa mới tiến vào phòng ngủ...
“Leng keng.” Tiếng di động quen thuộc vang lên.
Trong lòng hắn hoảng sợ, triệu hồi di động ra, một thông báo bật lên.
“Đã có bản cập nhật chương trình hệ thống mới. Bản cập nhật này sẽ tiêu tốn 50G dữ liệu, xin hỏi có muốn cập nhật ngay lập tức không? Cảnh báo, hãy đảm bảo rằng pin đủ trong quá trình cập nhật hệ thống, hơn nữa hãy đảm bảo rằng ngài có đủ lưu lượng để tránh cập nhật hệ thống không thành công!”
Cuối cùng cũng đến, tinh thần của Lâm Bắc Thần chấn động, cuối cùng cũng đợi đến lúc cập nhật hệ thống điện thoại.
Hắn dùng di động đo lường một chút.
Hắn hiện tại đã là cảnh giới võ sư cấp hai, cách cảnh giới võ sư cấp ba chỉ như mảnh giấy mỏng dán cửa mà thôi, lưu lượng Huyền khí trong cơ thể đạt tới tới 58G, trước mắt thì Huyền khí đầy đủ, hoàn toàn không có vấn đề gì với việc nâng cấp hệ thống.
Sau khi sạc pin điện thoại lên 100%, Lâm Bắc Thần chọn nâng cấp hệ thống.
Ngay sau đó, một cảm giác choáng váng quen thuộc đến từ Huyền khí bị rút ra khỏi cơ thể. Huyền khí điên cuồng tuôn trào.
Lâm Bắc Thần nhịn không được bắt đầu gào khóc rên rỉ thảm thiết trong phòng ngủ.
Hai tỳ nữ xinh đẹp đứng ở cửa phòng không khỏi đỏ mặt, khó hiểu một hồi.
Hai người họ là thiên kiều bá mị, lại thuần thục đủ loại chiêu thức đủ khiến nam nhân thoải mái như trên mây, hết lần này đến lần khác ám chỉ và khiêu khích, bộ dạng như muốn chọn, nhưng thiếu gia lại cố tình không động thủ.
Lại chờ về phòng ngủ, phát ra âm thanh như vậy khi ở một mình? Chẳng lẽ thiếu gia không thích nữ nhân?
Hai mỹ nữ hoang mang, sau chừng hai giờ đồng hồ, âm thanh khiến người khác đỏ mặt trong phòng ngủ của thiếu gia cuối cùng cũng dừng lại.