Kể từ khi đế quốc Bắc Hải thành lập tới nay, những cải cách mạnh mẽ, trấn áp giáo phái, cải tổ các trường tư thục, và thúc đẩy mạnh mẽ giáo dục học viện, có thể được coi là mạnh mẽ vang dội. Sở Giáo dục là một cơ quan do chính Hoàng Đế thần thánh thiết lập.
Mà hệ thống học viện bốn cấp gồm đặc cấp, cao cấp, trung cấp và sơ cấp cũng là Hoàng Đế thần thánh tự mình thiết kế.
Hơn năm trăm năm kể từ ngày dựng nước, các học viện tứ đại cấp bậc không biết đã ươm mầm bao nhiêu nhân tài cho đế quốc.
Đế quốc Bắc Hải có thể ở trên vùng đất rộng lớn Đông Đạo Chân Châu này lấy chín tỉnh mà lập quốc, còn chiến đấu chống lại đế quốc Bắc Cực, kẻ thù truyền kiếp với lịch sử hàng nghìn năm là không suy, làm tứ phương dị tộc thành thật mà ẩn nấp, không thể không thừa nhận loại hình giáo dục cơ sở này đóng góp nhiều nhất.
Những nhân tài được nuôi dưỡng ở trong các tầng học viện có lòng trung thành với đế quốc cao hơn so với các loại xuất thân từ tông môn, tư thục, học phiệt.
Loại hệ thống này cũng có thể cho phép nhiều hạt giống tài năng có xuất thân bình dân trổ hết tài năng nổi bật giữa đám đông , thúc đẩy tốt hơn nhân tài cho đế quốc.
Đến nay, đế quốc Bắc Hải không thể nói là quốc thái dân an, nhưng trong nước, luật pháp nghiêm minh, an ninh công cộng, phong tục tập quán, kinh tế dân sinh và các mặt khác đều tốt hơn nhiều lần so với thời đại người ở đế quốc Tây Trần thống trị.
Mà cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến này cũng nằm dưới bối cảnh như vậy mà ra đời, nhằm tuyển chọn ngày càng nhiều tài năng trẻ xuất sắc.
Đây không chỉ là một sự kiện thi đấu đơn giản, mà là một truyền thống liên quan đến sức mạnh và sự phát triển của đế quốc.
Dù là ở bất kỳ tỉnh thành nào, bất kỳ thủ lĩnh, hay bất kỳ thành phố nhỏ nào, chỉ cần là một thiếu niên có thể đứng trong mười người cuối ở Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến thì đều sẽ là trụ cột tương lai của đế quốc.
“Các ngươi đều là những đứa trẻ tài giỏi nhất ở đế quốc Bắc Hải, mong các ngươi có một tương lai tươi sáng.”
Sau lời phát biểu đầy ẩn ý của Lý Hùng Phu, trận chiến trên võ đài cả ngày nay đã hoàn toàn kết thúc.
Khán giả bắt đầu rời đi.
Tất cả bảy mươi hai học viên, sau một cuộc tập hợp đơn giản, lại giải tán ngay tại chỗ.
Việc mười đội trưởng chọn các thành viên trong nhóm của họ như thế nào là vấn đề riêng tư, sẽ không có sự can thiệp hoặc sắp xếp nào.
Đối với mười đội trưởng, đây là một bài kiểm tra, mà đối với các học viên ở ngoài mà nói, làm thế nào để thuyết phục một trong những đội trưởng chấp nhận mình cũng là một bài kiểm tra.
Chỉ có năm vị trí trong một đội, mỗi một vị trí đều đáng giá ngàn vàng.
Sau khi vừa giải tán, một số học viên đã nóng lòng muốn giới thiệu chính mình cho các đội trưởng, hơn nữa tỏ vẻ sẽ trăm phần trăm phục tùng, cho dù làm bia đỡ đạn trong trận đoạt kỳ cũng không phàn nàn.
Lâm Bắc Thần bị rất nhiều người vây quanh, nhưng hắn đều không khách khí mà cự tuyệt.
“Tối nay chỉ muốn uống rượu thôi, chuyện khác ngày mai rồi tính.”
Hắn bỏ lại một câu, lên xe ngựa cùng với Bạch Khâm Vân, Nhạc Hồng Hương, Hàn Bất Phụ cùng những giáo viên dẫn đội của học viện Số 3, cỗ xe ầm ầm rời khỏi trường học viện Sơ cấp Hoàng Gia.
Mọi người trên xe đều rất hào hứng, ngay cả Hàn Bất Phụ thảm thương sau khi được uống ba ngụm Thuỷ Hoàn của Lâm Bắc Thần, trạng thái tinh thần cũng lập tức phục hồi, cao giọng cười đùa.
Dù không thể lọt vào danh sách mười đội trưởng hàng đầu nhưng hắn đã tạo nên kỳ tích rồi.
“Đi thôi, Vạn Thắng Lâu thẳng tiến, đêm nay ta sẽ chiêu đãi, ai say người đó là chó.” Bạch Khâm Vân, sóng lớn cuồn cuộn, hào khí vô cùng.
“Ha ha, chỉ đợi Tiểu Bạch trò nói những lời này thôi đấy.” Sở Ngân cười ha ha, nói: “Nói thật, ta đã đặt bàn trước ở Vạn Thắng Lâu rồi, chỉ thiếu người đến trả tiền thôi.”
Mọi người không nói hai lời trực tiếp đi Vạn Thắng Lâu.
Nửa giờ sau.
Bàn tiệc giống nhau, không khí vui vẻ giống nhau.
Mỹ thực gia Phan Nguy Mẫn đích thân gọi một bàn lớn rượu ngon cùng món ngon.
“Cụng ly!” Thiếu niên thiếu nữ hò hét nhiệt tình, trong suốt quá trình, mọi người đều ngầm không đề cập đến việc vào đội đoạt cờ.
Ngay cả Bạch Khâm Vân thần kinh thô cũng đã được Nhạc Hồng Hương nhắc nhở trước nên cũng không hướng họng súng vào.
Đối với Lâm Bắc Thần mà nói, trận đoạt cờ đồng đội mới là thời điểm thực sự quyết định sinh tử, trận chiến sinh tử đó giống như một thanh gươm sắc bén treo lơ lửng trên đầu, có thể chém xuống bất cứ lúc nào, mọi lúc đều nhắc nhở Lâm Bắc Thần không được bất cẩn.
Tào Phá Thiên có thể tổ chức đội hình như thế nào, không thể đoán được, nhưng điều chắc chắn là sức mạnh tổng thể của đội hắn tuyệt đối sẽ không yếu.
Lúc này, Lâm Bắc Thần cần một đồng đội càng mạnh càng tốt mới có thể bảo đảm thắng lợi, Nhạc Hồng Hương, Bạch Khâm Vân thậm chí cả Hàn Bất Phụ đều không phù hợp với yêu cầu như vậy.
Tại thời điểm này, nếu họ vẫn muốn tham gia vào đội của Lâm Bắc Thần thì chính là đang hại hắn.
Lâm Bắc Thần cũng không đề cập đến vấn đề này, lúc này không phải lúc để nói nghĩa khí.
Một khi thất bại trong trận chiến đồng đội, tất cả mọi thứ hắn có bây giờ đều sẽ thành công cốc, mặc dù hắn sẽ không thực sự ngu ngốc đi chết cho Tào Phá Thiên xem, nhưng ít nhất hắn cũng không thể ở lại Vân Mộng thành.
Hắn cần phải suy nghĩ về chuyện này.
Lúc mọi người đang ở đây cơm nước no nê thì bên ngoài có tiếng đập cửa, một giọng nói dễ nghe của một nữ tử từ ngoài cửa truyền đến: “Bạn học Lâm, ta có thể vào được không?”