Trên khán đài chỗ khách quý.
“Thiếu niên Hàn Bất Phụ vừa rồi là người của học viện nào vậy?” Vương Như Ý kiêu ngạo của học viện Trung cấp Hoàng Gia quay đầu hỏi.
Lý Hùng Phu nói: “Là học viện Sơ cấp Số 3, tên này có một trái tim sâu sắc và kiên định, ý chí sắt đá, cố chấp nhưng không cổ hủ, đúng thật là nhân tài có thể đào tạo, trước kia ta chưa từng chú ý đến, thật là thất trách.”
Vương Như Ý mỉm cười gật đầu tán thành: “Đúng vậy, tuy rằng thực lực của hắn bình thường, thiên phú cũng không coi là nổi bật, nhưng theo ta, hắn có một phong thái của Thiêu Kiêu, nếu được rèn giũa tốt, có lẽ cũng không muộn, người này học viện Trung cấp Hoàng Gia ta muốn có.”
Lý Hùng Phu vui mừng khi nghe điều này, đây chắc chắn là việc đáng mừng.
Hệ thống giáo dục của đế quốc Bắc Hải cực kỳ mạnh mẽ.
Học viện từ trên xuống dưới được chia thành bốn tầng cấp: Đặc cấp, cao cấp, trung cấp, sơ cấp, Vân Mộng thành là một thành nhỏ ven biển, vì thế chỉ có học viện Sơ cấp, không có học viện Sơ cấp trở lên.
Trong những năm qua, rất ít học viên tốt nghiệp ở các đại học viện Sơ cấp của Vân Mộng thành có thể nhận được thư nhập học từ học viện Trung cấp Hoàng Gia, học viện Trung cấp Hoàng Gia Số một ở Phong Ngữ Hành tỉnh.
Nếu một người có thể vào học viện này thì đối với Sở giáo dục ở Vân Mộng thành sẽ là một thành tích tuyệt vời.
“Ha ha, hiệu trưởng Vương sao lại khẩn trương thế?”
Ôn Đa Lâm, hiệu phó của học viện Trung cấp Số 1 Hải An cũng tham gia vào chủ đề này, nói: “Đứa trẻ này thức tỉnh chính là huyền khí hệ thổ, rất thích hợp với học viện của ta, ha ha, nếu hắn đồng ý gia nhập học viện Trung cấp Số 1 Hải An, chẳng những có thể có học bổng toàn phần mà bọn ta còn có thể cung cấp cho hắn tất cả chi phí sinh hoạt.”
Lý Hùng Phu còn tưởng chính mình đang nghe nhầm.
Chuyện gì thế này? Hai đại hiệu trưởng đang bắt đầu cướp người?
Học viện Trung cấp Số 1 Hải An cũng là một trong sáu trường danh tiếng của Phong Ngữ hành tỉnh.
Vị sở trưởng Sở giáo dục như hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến một tên trước đó còn không biết tên tuổi như Hàn Bất Phụ lại có thể cùng lúc giành được nhiều ưu ái của nhiều trường danh tiếng như vậy.
Trận đánh vừa rồi cũng thật đáng giá.
“Ha ha, hiệu trưởng Ôn muốn cướp người chỉ sợ phải hỏi ý kiến của người ta trước?” Vương Như Ý thản nhiên cười nói.
Thứ khác không nói, chỉ cần bốn chữ vàng ‘quốc lập Hoàng Gia’ này cũng đủ để giết chết năm trong sáu trường danh tiếng khác rồi, lúc tuyển sinh cũng có lợi thế tuyệt đối.
Ôn Đa Lâm cười tự tin: “Đứa nhỏ này rất khôn ngoan, không giống người thường, ta tin hắn sẽ có lựa chọn thông minh.”
Cùng lúc đó.
Trên một hàng ghế khách quý bí mật mà tất cả mọi người không nhìn thấy, người đang im lặng ngồi như tượng đá, lúc này cũng nở nụ cười trên mặt.
“Là hạt giống tốt, đáng được thu nạp.” Hắn tự nhủ.
Trận chiến võ đài cá nhân cuối cùng cũng kết thúc.
Trong các trận chiến sau đó, coi như cũng xuất hiện chút hứng thú.
Lăng Huyền vốn cực kì mạnh lại bại dưới tay một nữ tử tên Quân Mộng Hàm, vô duyên mà trượt khỏi danh sách mười người cuối cùng, điều này thực sự làm người khác ngạc nhiên một phen.
Nhưng Quân Mộng Hàm tốt xấu gì cũng là một học viên nằm trong danh sách hai mươi, thực lực không thấp, cho nên việc Lăng Huyền bị "ngã ngựa" không phải là không thể chấp nhận được, ít nhất là hợp lý hơn rất nhiều so với việc Lăng Thần bại dưới tay Hàn Bất Phụ.
Sau trận chiến cá nhân trên võ đài kết thúc, tất cả những học viên lọt vào danh sách top 10 đều đã được chốt... Lâm Bắc Thần, Tào Phá Thiên, Thương Sơn Tuyết, Tô Tiểu Nghiên, Chu Khả Nhi, Quân Mộng Hàm, Vương Hinh Dư, Tả Khâu Vô Song, Tiêu Chương, Tiêu Bính Cam.
Màn trình diễn trước đó của tám người phía trước rất bắt mắt. Tuy nhiên, Tiêu Chương và Tiêu Bính Cam hai vị thiên tài của Tiêu Thị Nhất tộc đều không hề lộ diện trước đó, nhưng trong trận chiến cá nhân cuối cùng, lại bộc phát sức chiến đấu bá đạo cuốn phăng đối thủ khiến ai cũng phải kinh ngạc, hiên ngang lọt vào danh sách top 10.
Vị tộc trưởng già của Tiêu Thị Nhất tộc ngồi trên ghế khách quý, miệng cười đến mang tai.
“Ha ha, ta có hai đứa cháu ưu tú như vậy, lần này nhất định phải đến trước mặt tên chó chết Lăng Thái hư khoe một phen, ha ha.”
Tiêu lão gia vui vẻ.
Lễ bế mạc trận đấu võ đài cá nhân cũng diễn ra tương đối hoành tráng. Sở trưởng Sở giáo dục Lý Hùng Phu tiến hành phát biểu.
“Đầu tiên, chúc mừng các ngươi, mười người tiến vào vòng trong, các ngươi đã chứng minh bản thân chính là đứa trẻ ưu tú nhất Vân Mộng thành.”
“Tiếp theo còn có một cửa ải cuối cùng... Là trận chiến đoàn đội đoạt kì tranh bá, đối với mười người các ngươi mà nói, từ giờ trở đi, tất cả các kết quả đánh giá và chiến tích trước đó đều vô nghĩa, các ngươi sẽ từ con số không mà bắt đầu lại.”
“Chỉ có kết quả của cuộc chiến đoạt kì tranh bá mới là thứ hạng cuối cùng của các ngươi trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến này.”
“Các ngươi có một ngày để chọn đồng đội và thành lập đội năm người của riêng mình, chỉ có thể chọn học viên có trong danh sách thi đấu Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến mà thôi, ngày hôm sau, đoàn đội đoạt kì sẽ chính thức bắt đầu, và đội giành được cờ cuối cùng thành công thì đội viên sẽ được huy chương sơ cấp Thiên Kiêu, đội trưởng sẽ trở thành quán quân của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến.”
Những lời của Lý Hùng Phu đã khuấy động cả đại điện quyết chiến, rõ ràng mà đến tai mọi người.
Lúc này, ánh mắt của hơn sáu ngàn khán giả và hàng vạn người trong thành đều tập trung vào mười thiếu niên thiếu nữ. Một loại khí tức trang nghiêm lưu chuyển quanh người các thiếu niên thiếu nữ.