Răng rắc!
Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên.
Trên đại kiếm vốn đã nát, một mảnh kiếm rơi xuống. Như thể lật đổ quân cờ domino đầu tiên, mảnh đại kiếm còn sót lại hoàn toàn tan vỡ nát ngay lập tức, biến thành vô số mảnh vỡ cỡ đầu ngón tay, vỡ tan giống như những con bướm kim loại bay khắp bầu trời ...
Nhìn thấy Tào Phá Thiên hổn hển đang lao tới, khuôn mặt cứng nhắc từ trước tới nay của Hàn Bất Phụ đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh.
“Ta thua rồi.” Giọng nói vang lên, hắn ngửa mặt lên trời ngã xuống, máu tuông ra khắp người.
Đúng lúc này, thân ảnh của trọng tài Sở giáo dục cũng lập tức lao vào đấu trường, xuất hiện bên cạnh Hàn Bất Phụ đỡ lấy hắn.
“Trận chiến kết thúc.” Trọng tài thông báo.
Thân hình Tào Phá Thiên dừng lại, đứng im ở đó, hắn mạnh mẽ thu lại một quyền, cả người kịch liệt run rẩy vì tức giận.
Khi nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên khuôn mặt của Hàn Bất Phụ, Tào Phá Thiên biết rằng mình đã thua rồi.
Thực ra, khi Hàn Bất Phụ hét lên câu “Ta là Hàn Bất Phụ”, hắn đã có cảm giác tồi tệ, vốn là sự tra tấn từ một phía, nhưng tới cuối cùng Hàn Bất Phụ lại có thể đỡ đòn của hắn, hơn nữa còn đánh hắn bay ra ngoài.
Một lần đánh bay nho nhỏ này đối với hắn mà nói cũng là một sự nhục nhã, giống như một cái tát mạnh vào khuôn mặt kiêu hãnh của hắn.
Nhưng khi hắn muốn dùng cách tàn nhẫn và đau đớn nhất để Hàn Bất Phụ biết kết cục của việc làm như vậy thì tên thà thịt nát xương tan cũng không nhận thua lại cố tình chủ động nhận thua.
Đúng lúc Tào Phá Thiên hắn chật vật nhất thì đối thủ nhận thua, chặn lại được đòn phản kích của hắn.
Tào Phá Thiên tức đến mức run người.
Hắn vốn tưởng rằng là sự thông minh tài trí của mình phát huy tác dụng, dùng ngôn ngữ cạm bẫy làm Hàn Bất Phụ tự động rơi vào suy nghĩ hiến dâng cao thượng, toàn tâm toàn ý nghĩ vì Lâm Bắc Thần mà thâm dò thực lực của hắn, sau đó không ngừng chịu ngược đãi, tiếp tục kích thích Lâm Bắc Thần.
Kết quả là hắn giống như một gã thợ săn kiêu ngạo, tiến vào bẫy của một con hồ ly gian xảo, ngã đập đầu gãy răng, sưng mặt, gãy chân... Xử sự như một kẻ ngốc.
Hắn bị một đối thủ có sức mạnh không bằng mình nghiền ép.
Nhìn phản ứng của những khán giả xung quanh lúc này, tất cả đều đồng thanh đứng lên vỗ tay, tiếng vỗ tay như hồi trống vinh quang, như làn sóng chiến thắng của mùa xuân.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh tượng này thuộc về Hàn Bất Phụ, chẳng liên quan gì đến Tào Phá Thiên.
Hàn Bất Phụ chẳng những dùng tinh thần làm mọi người ở đây cảm động mà còn dùng những hành động thiết thực để chứng minh sức mạnh và tiềm năng của mình.
Tất cả ưu thế trước đó của Tào Phá Thiên trong nháy mắt không còn lợi thế nữa, sức mạnh của hắn biến thành bệ đở cho Hàn Bất Phụ.
Trong mắt tất cả khán giả, chính áp lực của hắn đã cho phép thiếu niên tầm thường này như một cục đá trải qua sự mài dũa cuối cùng bùng nổ vẻ rực rỡ của nửa viên kim cương.
Tào Phá Thiên lúc này hận không thể xé Hàn Bất Phụ ra, Hàn Bất Phụ trong nháy mắt thu được bao nhiêu vinh quang đồng nghĩa với việc hắn phải chịu bao nhiêu tủi nhục.
Nhưng anh ấy không thể bắn nữa. Vì trọng tài đã tuyên bố kết thúc trận đấu.
Nhưng hắn cũng không thể ra tay nữa, bởi vì trọng tài đã tuyên bố chấm dứt trận đấu, nếu hắn lại động thủ thì đối thủ của hắn không còn là Hàn Bất Phụ nữa mà sẽ là các quan viên của Sở giáo dục.
“Ngươi thắng rồi.” Trọng tài chủ chính là Lý Thanh Huyền.
Hắn nhìn về phía Tào Phá Thiên, trong mắt có một tia thương hại khiến hắn tức điên.
Các giám thị phụ tá khác lên khán đài đưa Tào Phá Thiên xuống, hắn theo bản năng vẫy tay chào với mọi người trên khán đài.
Nhận được là một mảng im lặng.
Ỷ mạnh hiếp yếu, cho tới bây giờ đều làm đại đa số mọi người khinh thường cùng căm hận, biểu hiện hôm nay của Tào Phá Thiên làm hắn nhận được hình tượng như vậy.
Hắn nghiến răng, vẻ mặt u ám bước vào hành lang dẫn đến phòng thay đồ riêng biệt.
Cùng lúc đó, trọng tài chính Lý Thanh Huyền đã giúp Hàn Bất Phụ đang hôn mê cẩn thận kiểm tra vết thương trên cơ thể, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ bàng hoàng.
Không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, thương tích bên trong còn kinh hoàng hơn bên ngoài, hơn nữa còn mất máu nghiêm trọng.
Đổi thành người khác, cùng loại thương thế này e rằng đã ngất đi trăm lần rồi, nhưng Hàn Bất Phụ trong trạng thái này, vẫn phát huy ra sự phòng thủ cuối cùng, đẩy lùi một kích xúc phạm của Tào Phá Thiên.
Đây mới chính là Thiên Kiêu chân chính.
Lịch sử cho thế giới biết rằng trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, cảm động nhất, gay cấn nhất và ấn tượng nhất để tất cả khán giả nhớ tới, thường không phải kiểu nghiền áp thiên về một phía, thậm chí cũng không phải là kiểu đối kháng ngang ngửa, mà là loại người dưới cảnh sức mạnh chênh lệch lớn như vậy, biết rõ không thể làm gì, mà vẫn chiến đấu một trận rung động lòng người.
“Hàn Bất Phụ, Hàn Bất Phụ, Hàn Bất Phụ!” Hơn sáu nghìn người gọi tên một người cùng một lúc. Cảnh tượng như vậy, Hàn Bất Phụ cũng nhận được rồi.
Hàn Bất Phụ nói muốn mọi người nhớ tên mình, cuối cùng hắn cũng làm được.
Tuy rằng hắn hôn mê không thể nhìn thấy được, nhưng cảnh tượng này sau này nhất định sẽ được lưu lại trong ảnh lưu niệm.
Thầy thuốc vọt lên, tế tư cũng chạy tới.
Hai phương pháp điều trị khác nhau bắt đầu cùng một lúc để điều trị cho thiếu niên sáng nhất hôm nay.
“Hàn Bất Phụ, Hàn Bất Phụ!” Khán giả vẫn đang hét tên hắn, giống như dùng cách này có thể làm cho thương tích của thiếu niên nhanh chóng khôi phục.
Mãi cho đến khi Lý Thanh Huyền đứng lên ra hiệu cho mọi người bằng động tác “yên tâm” thì tiếng hét mới dần dần dừng lại.
Hàn Bất Phụ được đưa lên cáng nâng ra khỏi sân đấu để tiếp tục điều trị.
Trận đấu tiếp theo vẫn tiếp tục tiến hành.
Sau trận chiến này, những trận sau thật sự làm tất cả mọi người cảm thấy vô vị, mọi người vẫn đang suy nghĩ về trận chiến vừa rồi giữa Tào Phá Thiên và Hàn Bất Phụ.