Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 366: Dời núi thì dễ nhưng lay động ta mới khó




Tào Phá Thiên sắc mặt lạnh lùng, không có chút thương hại, bởi vì hắn biết lúc này Lâm Bắc Thần nhất định đang ở phòng thay đồ, nghiến răng nghiến lợi theo dõi trận chiến, lúc này hẳn là vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng không thể làm gì.

Tào Phá Thiên đã quên mất lần cuối hắn trăm phương ngàn kế, cho dù cả thân lấm lem bùn đất cũng phải tính toán xử lý một người là khi nào rồi.

Kể từ khi vào Bạch Vân thành, lọt vào mắt xanh của Bạch Hải Cầm, hắn đã rất lâu rồi chưa trải qua thất bại, chưa nếm trải mùi vị mong mà không được.

Nhưng Lâm Bắc Thần, đứa con hoang đàng này, xuất hiện như một cơn ác mộng trong cuộc đời vốn êm đềm của hắn, ngay từ khi bắt đầu hẹn ước thử kiếm Lâm Bắc Thần liên tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn.

Đáng tiếc, kế hoạch Bắc Hoang sơn không thể giết chết được tên cặn bã ấy, chẳng nhưng không giết được mà còn khiến hắn càng trở nên mạnh mẽ.

Cái cảm giác khẩn trương và áp lực mà bị người khác sắp đuổi kịp như một sợi lông bò đâm thẳng vào tim khiến hắn phát điên.

Vì vậy, trước khi trận thi đấu đoàn đội diễn ra, phải tạo cho tên hoang đàng này sự hưng phấn lớn nhất, tốt nhất là làm cho tinh thần của Lâm Bắc Thần bị tức giận vay quanh, mất đi lý trí, như vậy mới có thể đánh bại hắn hoàn toàn trong trận cướp cờ.

Đối với hắn việc hành hạ Hàn Bất Phụ chỉ là thuận thế mà làm thôi, ngay cả vào thời điểm này, hắn cảm thấy rõ ràng rằng cảm xúc của rất nhiều người trên khán đài đã bắt đầu nghiêng về phía Hàn Bất Phụ, còn đối với hắn lại có chút mâu thuẫn, Tào Phá Thiên vẫn lơ đễnh như cũ.

Chỉ là thành nhỏ thâm sơn cùng cốc mà thôi, hắn căn bản không quan tâm.

“Còn không nhận thua à?” Tào Phá Thiên chậm rãi đi tới cách Hàn Bất Phụ ba thước.

Hắn cúi đầu nhìn máu chảy trên mặt đất ngưng tụ thành vũng máu, bóng người phản chiếu như gương, cười nhạt nói: “Ngươi đã đạt tới trình độ này, đã tới cực hạn rồi. Lúc này, cho dù là ngươi nhận thua Lâm Bắc Thần cũng sẽ không có lý do gì để chỉ trích ngươi đâu.”

Hàn Bất Phụ lúc này ngay cả sức nói cũng không có, từ chân đến đầu hắn, cả người đều đang run, tay co quắp, đây là do mất máu và kiệt sức chứ không phải do sợ hãi.

Thật khó tin sức mạnh nào đã giúp hắn kiên trì không ngã xuống, ngược lại còn có thể đứng đó giơ kiếm lên, còn muốn chiến đấu.

Tào Phá Thiên giễu cợt: “Ngoan cố chống cự, không phải là vinh quang mà là sự sĩ nhục giãy dụa sắp chết, cho dù ngươi có ngoan cố, ta cũng sẽ không nương tay...”

Nói xong hắn từ từ tung một quyền.

Huyền khí dày màu vàng ngưng kết huyền phù trên tay hắn, tạo thành một quyền ấn hoàng kim, tốc độ của quyền này rất chậm nhưng sức mạnh ẩn chứa trong nó lại vô cùng lớn.

Trong mắt Tào Phá Thiên mang theo một nụ cười tàn nhẫn, hắn muốn nhìn thấy nỗi sợ hãi nhỏ nhất có thể xuất hiện trên khuôn mặt của Hàn Bất Phụ. Tuy nhiên, những gì hắn nhìn thấy là sự kiên định khó tả trong đôi mắt rực lửa ấy.

Đồng thời một ánh sáng như ngọc đột ngột bùng phát mà không báo trước, như một mặt trời chói chang.

“Ta không phải vì Lâm Bắc Thần mà thử thực lực của ngươi.” Hàn Bất Phụ đột nhiên bạo phát.

Tiếng gầm của hắn giống như nham thạch nóng đang phun ra từ cổ họng: “Ngươi sẽ không hiểu cũng sẽ không biết ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của của học Lâm, hắn chưa bao giờ để ngươi vào mắt, chỉ có ngươi một mực tự mình đa tình mà thôi...”

Tốc độ nói của hắn chưa bao giờ nhanh đến thế. Giọng nói của hắn cũng chưa bao giờ nóng nảy như vậy.

Hắn tức giận hét lên: “Ta chiến đấu là vì chính ta, vì tên kiếm sẽ Hàn Bất Phụ ta... Nhớ kỹ tên ta, ta là Hàn Bất Phụ, là Thiên Kiêu của đế quốc, ta...vĩnh viễn lựa chọn tiến về phía trước!”

Toàn thân hắn đột nhiên bùng phát huyền khí quang diễm hệ thổ vô cùng lạ thường, cả người hắn đều được bao phủ trong vẻ rực rỡ tuyệt đẹp này.

“Dời núi thì dễ nhưng lay động ta mới khó, ta là... Hàn. Bất. Phụ!” Hắn hét lên, vận chuyển kiếm thức, một chiếc khiên đất khổng lồ có đường kính hai mét đột nhiên hình thành trước mặt hắn, giống như huyền vũ giáp trụ, văn lạc ngay ngắn, hoa văn rõ ràng, nặng như núi, trầm ổn như nhạc.

“Là sát chiêu!”

Lưu Khải Hải đứng lên, thất thanh: “Đây là sát chiên Bàn Sơn Kiếm Pháp... Bất Phụ hắn vậy mà thôi diễn ra sát chiêu kiếm pháp hai sao này!”

Hàn Bất Phụ tu luyện Bàn Sơn Kiếm Pháp không nên đến trình độ này mới phải.

Vào lúc này, đám người Bạch Khâm Vân, Sở Ngân cùng Nhạc Hồng Hương toàn thân tê dại như bị điện giật, nổi cả da gà.

Giữa tiếng gầm gừ của Hàn Bất Phụ, khán giả trên khán đài không biết từ lúc nào đều đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào lôi đài.

Ầm!

Lúc này cú đấm chậm chạp của Tào Phá Thiên cuối cùng cũng đánh trúng vào cái khiên màu cam kia.

Ầm ầm ầm!

Sức mạnh khủng khiếp nặng nề mà bùng nổ giống như nước lũ.

Dòng khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường bắt đầu khởi động giữa hai người, tạo thành một cơn gió lốc cuồng bạo quay cuồng trong huyền khí màu cam cùng màu vàng.

Một bóng người bay ngược ra khỏi cơn lốc, lảo đảo ngã xuống đất

Không phải Hàn Bất Phụ, mà là Tào Phá Thiên.

Thiếu niên kiêu ngạo tóc vàng lúc này hiện ra khuôn mặt đầy vẻ bàng hoàng và ngạc nhiên.

Hắn không thể tin được rằng một quyền thấy nhẹ mà mạnh của mình lại bị kiếm chiêu phòng ngự của Hàn Bất Phụ đỡ được, còn đánh hắn bay ra ngoài.

Rõ ràng chỉ là một con thú bị nhốt sắp chết mà thôi, sao có thể bộc phát ra được sức mạnh như thế?

Tào Phá Thiên không thể hiểu nổi.

Khán giả bốn phía nháy mắt hò hét không ngớt.

Cơn gió lốc kia dần biến mất, thân hình Hàn Bất Phụ yên lặng đứng tại chỗ hiện ra.

Hắn giơ cao đại kiếm, giống như một bức tượng thần chiến tranh không thể vượt qua, mang lại cho mọi người cảm giác an toàn tuyệt đối đáng để tin cậy và dựa dẫm.

“Ta giết ngươi...” Tào Phá Thiên tức giận gầm lên, hắn nhanh chóng nhắm về phía Hàn Bất Phụ.

Đúng lúc này...