Tào Phá Thiên lắc đầu: “Ngươi đừng nghĩ rằng bộ kiếm pháp này chống được công kích của Lăng Thần là có thể dựa vào nó, ta chỉ cần một chiêu là có thể phá vỡ phòng ngự của ngươi, ngươi nhìn kĩ đi!”
Thân hình hắn vừa di chuyển, nháy mắt liền tới gần Hàn Bất Phụ.
Vẫn không rút kiếm ra, chỉ tung ra một cú đấm, khí lãng tuôn ra, dưới sự thúc dục của huyền khí hệ kim, quyền ấn như chuỳ.
Hàn Bất phụ hít một hơi thật sâu, dùng hai chân giẫm trên mặt đất như hòa với mặt đất, kiếm thức lưu chuyển, sương mờ huyền khí hệ thổ giống như một lá chắn, hoà vào thân kiếm, ngay chính diện đỡ một quyền này.
Ầm!
Quyền ấn màu vàng đấm vào thân kiếm, khí lãng nháy mắt tuôn ra, dòng khí mắt thường cũng có thể thấy được tập trung vào lá chắn trên thân kiếm giống như sóng to gió lớn, tuôn về phía hai bên.
Tay cầm kiếm của hắn trong nháy mắt nổi lên gân xanh, giống như một con rắn hung dữ, đồng thời còn có những chấm máu, trực tiếp từ dưới da hắn hiện ra.
Sức mạnh như núi như biển khiến Hàn Bất Phụ cảm thấy như bản thân sắp bị nghiền nát hoàn toàn, hắn nháy mắt cắn chặt môi, kích động huyền khí cùng sức mạnh thân thể gắt gao chống đỡ.
“Ha ha... Ngươi còn kém xa lắm.” Tào Phá Thiên cười nhạt một tiếng, quyền ấn oanh kích trên kiếm đột nhiên lại bộc phát ra lực lượng nặng nề.
“Ư... Phụt!”
Hàn Bất Phụ rốt cuộc chống đỡ không được, phun ra một ngụm máu, cơ thể giống như cái bao rách, bay về phía sau.
Tào Phá Thiên từ từ thu tay lại: “Ha ha... không chịu nổi một kích.”
Hắn nhìn Hàn Bất Phụ loạng choạng ngã xuống đất, áo xanh bê bết máu, giọng mỉa mai nói: “Sức mạnh sao lại yếu ớt như vậy, nghe nói ngươi là đệ nhất của năm ba ở học viện Số 3 à? Ha ha ha.”
Hàn Bất Phụ ổn định lại thân hình, hắn thở ra một ngụm khí dài, cảm thấy huyền khí trong cơ thể đã loạn vì một quyền này, sức mạnh cả người đột nhiên rơi xuống còn ba mươi phần trăm, cánh tay giống như bị bẻ gãy cực kì đau đớn, gần như khó mà nhấc lên được.
“Bây giờ đệ nhất trong học viện Số 3 là bạn học Lâm Bắc Thần.” Hàn Bất Phụ sửa lại lời Tào Phá Thiên.
“Ồ, thật sự là không có tham vọng, ngay cả một học đệ năm hai cũng có thể áp chế ngươi... Mà ngươi vẫn vui vẻ chịu đựng.” Tào Phá Thiên cười cười nói: “Ngươi không phải là đối thủ của ta, nhận thua đi, Lâm Bắc Thần trông cậy vào tên phế vật như ngươi đến để kiểm tra thực lực của ta, không khác gì chuyện viễn vông.”
Hàn Bất Phụ lắc đầu, gằn từng tiến nói: “Ta còn chưa thua.”
Tào Phá Thiên khinh thường nói: “Ngươi tốt nhất nên nhận thua đi, nếu để ta ra tay lần nữa sợ rằng sẽ không có cơ hội nhận thua nữa đâu.”
Hàn Bất Phụ lắc đầu không nói.
Hắn mạnh mẽ thúc dục huyền khí đang loạn trong cơ thể, lần thứ hai bày ra thế Bàn Sơn Kiếm Pháp, lộ ra muốn quyết chiến lần nữa mà không chút che đậy.
Tào Phá Thiên nói: “Đã cho ngươi cơ hội rồi, đây là ngươi tự tìm...”
Miệng hắn hơi nhếch lên, lần thứ hai ra tay.
Cùng lúc đó, Lâm Bắc Thần ở trong phòng thay đồ, tâm trạng không ngừng đi xuống.
Hàn Bất Phụ bị lừa rồi, Tào Phá Thiên hết lần này đến lần khác nhắc đến việc ‘kiểm tra thực lực của ta’, ra vẻ thuyết phục Hàn Bất Phụ nhận thua, thật ra là cố ý dẫn mạch suy nghĩ của Hàn Bất Phụ đến ngõ cụt, để Hàn Bất Phụ tiến vào lối suy nghĩ bên trong cạm bẫy.
Tiếp theo, Hàn Bất Phụ sẽ phải chịu bạo hành, thậm chí... Có thể gặp một số nguy hiểm và di chứng cực kỳ khủng khiếp.
Trận chiến này là trận chiến thảm thiết nhất từ lúc Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến bắt đầu.
Bang bang bang!
Kiếm thức dời núi của Hàn Bất Phụ liên tục bị công phá, chính xác mà nói, dưới quyền thuật của Tào Phá Thiên, Hàn Bất Phụ căn bản không thể đứng dậy, hắn liên tục bị đánh bay, hộc máu, ngã xuống.
Bịch bịch.
Hàn Bất Phụ lần thứ hai ngã xuống đất, máu tươi như suối từ trên người chảy ra.
Trên khán đàn vang lên tiếng kinh hô, rất nhiều người đều đã gấp gáp bịt mắt lại.
Vô tình, cảm tình của nhiều người đối với Hàn Bất Phụ đã chuyển từ khinh bỉ sang cảm thông, từ cảm thông sang ngưỡng mộ. Vì trong một trận chiến mà biết rõ mình sẽ thua, đã bị thương nặng như thế chỉ cần một câu nói thì có thể chấm dứt thống khổ còn bảo toàn được vinh quang kiếm sĩ, nhưng Hàn Bất Phụ lại chọn cách kiên trì.
Ngoại hình này cũng không phải là xuất sắc, thực lực cũng không mạnh, chỉ là một thiếu niên có kiếm kĩ rất bình thường, cho dù bị thương nặng đến mức không gượng dậy nổi vẫn duy trì tinh thần chiến đấu kiên cường.
Tinh thần của hắn như ngọn đuốc rực lửa khiến rất nhiều người đều cảm thấy xấu hổ.
“Bàn Sơn...” Hàn Bất Phụ đứng dậy từ từ.
Xương cốt trên khắp cơ thể của hắn không biết đã gãy ra bao nhiêu mảnh rồi, thậm chí có một vài chiếc xương sườn trực tiếp gãy xuyên qua da, xương trắng lộ ra làm kẻ khác thấy ghê người.
Miễn cưỡng cầm thanh kiếm bể nát, hắn giống như thực sự đang di chuyển một ngọn núi khổng lồ, cho dù động tác của hắn chậm đến mức giống như một con kiến đi dạo, nhưng cuối cùng vẫn từng chút từng chút nâng kiếm lên.
Bàn Sơn Kiếm Pháp, thức mở đầu. Ngọn lửa bùng cháy trong mắt hắn. “Mời.” Hàn Bất Phụ nói.