Nhìn chiếc thẻ Huyền Tinh nhỏ bé màu vàng trong tay, Lâm Bắc Thần có cảm giác thất thần.
Bên trong chứa cả một gia tài một trăm sáu mươi triệu nhân dân tệ.
Nếu như ở trái đất thì hay quá.
Mặc dù con số này chỉ là mục tiêu nhỏ của Vương phú ông giàu có nhất, nhưng cũng đủ để khiến rất nhiều người- đặc biệt là loại phế trạch vô dụng như hắn phải ngước nhìn, ăn tiêu tiết kiệm và chăm chỉ mấy đời cũng không kiếm được, cho dù ngày ngày đến câu lạc bộ cũng không tiêu hết.
Tại sao không phát tài ở trái đất chứ?
Giá như số tiền vàng này có thể mang trở về trái đất thì hay quá.
Sững sờ một lúc, Lâm Bắc Thần dần thu lại tâm trí, chạy băng băng như một con chó hoang thoát cương.
Vương Trung suy nghĩ một hồi liền đem chuyện của Cung Công và những người khác thuật lại một lượt rồi nói: "Lão nô đã tự mình làm chủ, bỏ ra một chút tiền vàng để những con chó này chú ý đến động tĩnh trong thành, có bất thường gì xảy ra thì ngay lập tức thông báo, không thương lượng chuyện này trước với thiếu gia người, vẫn xin thiếu gia trách phạt.”
"Đồ chó má nhà ngươi."
Lâm Bắc Thần mắng chửi: "Đây rõ ràng là đang tranh công, đúng chứ?"
Vương Trung bật cười he he: "Thiếu gia, trong cái tên Vương Trung của ta có một..."
"Im miệng."
Lâm Bắc Thần trực tiếp ngắt lời, nói: "Ngươi có thể thay đổi lời thoại được không, sáng tạo một chút đi."
Vương Trung trong lòng thầm nói, tại sao yêu cầu của thiếu gia càng ngày càng cao vậy chứ, suy nghĩ một lát liền nói: "Trong tên..."
"Bỏ đi, bỏ đi, nói chuyện khác."
Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi để cho đám người Cung Công thăm dò tin tức gì vậy? Không lẽ còn có điêu dân muốn hại ta sao?"
Vương Trung vội vàng hạ giọng nói: "Thiếu gia, người biết đấy, lão gia hiện tại còn mang tội, không biết đi đâu. Đại tiểu thư cũng mất tích. Bây giờ người lại biểu hiện âm điệu cao như vậy, lỡ như có người động lòng xấu xa, hoặc là bệ hạ có sát tâm..."
"Nếu như thực sự là như vậy, ngươi chỉ dựa vào mấy tên lưu manh kia thì có thể làm được gì chứ?”
Lâm Bắc Thần không tin tưởng nói.
Vương Trung nói: "Thiếu gia, người đừng coi thường mấy tên tiểu côn đồ này. Vào thời khắc then chốt, tin tức rất nhanh nhạy, rắn có đường rắn, chuột có đường chuột. Nếu dùng tốt, có thể sẽ có thêm một con đường sống."
Lâm Bắc Thần cân nhắc, lời này thực sự hơi có lý.
Cái gọi là người không nghĩ xa, tất có lo gần.
Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, ở bất cứ thời đại nào đều là một suy nghĩ không hề lỗi thời.
"Được rồi, ngươi cứ liệu mà làm đi."
Lâm Bắc Thần nói.
Vương Trung suy nghĩ một chút, lấy hết can đảm nói: "Thiếu gia, ta muốn xin người một người."
“Hả?” Lâm Bắc Thần nhìn khuôn mặt đê tiện hình tam giác của Vương Trung, rất bà tám nói: “Thiến Thiến hay Thiên Thiên? Đồ chó má nhà ngươi, người già tâm không già, còn có tâm tư này? Bỏ đi, ngươi cũng đã già như vậy rồi, đừng làm hại đại khuê nữ nhà người ta... Nhưng mà, nếu như các ngươi là tình chàng ý thiếp, vậy ta cũng không phản đối... "
Trên trán của Vương Trung hiện lên một đường đen. "Thiếu gia, ta là muốn mượn Quang Tương một chút."
Vương Trung rất vô tội nói.
Quang Tương?
Đó không phải là một con Thổ Phát Thử sao?
Đâu có tính là người?
Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi dùng nó để làm gì chứ?"
Vương Trung nói: "Để huấn luyện đám người Cung Công, năng lực của Quang Tương rất thích hợp làm chuyện này."
Lâm Bắc Thần nói: "Vậy thì ta phải hỏi nó xem có đồng ý hay không."
Một lúc sau, Quang Tương bước vào phòng, vừa nghe thấy đề nghị của Vương Trung, nhất thời nước mắt lưng tròng vì phấn khích, gật đầu lia lịa, biểu thị rất nguyện ý.
"Được rồi, vậy thì đi đi."
Lâm Bắc Thần xua tay nói: "Nhưng mà bài tập về nhà không được gia hạn đâu nha.”
Quang Tương: ▄██ ●
Bóng dáng đang phấn khích đột nhiên giống như hóa đá, lập tức trở nên cứng ngắc.
Lạch cạch.
Nước mắt nhiệt huyết sôi sục trước đó, lập tức nguội lạnh, rơi xuống đất vỡ thành bảy tám mảnh.
"Thiếu gia, người có cần đặt cho tổ chức nhỏ này một cái tên không?" Vương Trung thử hỏi.
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: "Tên hả? Cứ gọi là Thành Quản đi."
Thành Quản?
Vương Trung tuy rằng trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không phản đối, sau khi hỏi rõ ràng cụ thể hai chữ, liền đem Quang Tương vẫn còn đang ở trạng thái cứng đờ rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Vương Trung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, tuy rằng thiếu gia keo kiệt nhưng đối với số lượng tiền vàng thực sự không mẫn cảm, cũng không có khái niệm gì cả, mình lén lút tham ô 2.000 tiền vàng, thiếu gia cũng không phát giác được.
Có một thiếu gia như vậy, thật là may mắn con mẹ nó. Vương Trung từ trong thâm tâm nghĩ.
......
Ban đêm.
Lâm Bắc Thần đang nghịch điện thoại.
Trong khoảng thời gian gần đây, hắn đã liên tiếp mấy lần giành được thành tích hạng nhất trong Thiên Kiêu Tranh Bá, kết quả là điện thoại cũng không hề nhắc nhở nâng cấp hoặc là có phần mềm ứng dụng gì mới.
Điều này không giống lắm với trước đây.
Chẳng lẽ là phải đợi đến khi toàn bộ cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá kết thúc mới có phần thưởng sao?
Hắn mở WeChat ra, nhấp vào ảnh đại diện của Kiếm Tuyết Vô Danh, nhìn đôi chân dài trắng nõn hoàn mỹ không tỳ vết này, bất giác lại nhớ đến những cảnh đã nhìn thấy trong video ngày hôm đó, lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cẩu nữ thần này, cũng không biết là đang làm cái gì. "Ngươi có ở đó không?"
Lâm Bắc Thần gửi một tin nhắn. "Không rảnh."
Kiếm Tuyết Vô Danh ngay lập tức trả lời.
Lâm Bắc Thần: "Ta còn chưa nói gì cả mà."
"Nói cái gì cũng không rảnh, ta đang...đào kho báu."
Kiếm Tuyết Vô Danh trả lời ngay.
Sau đó, Lâm Bắc Thần lại gửi tin nhắn nhưng không có hồi âm.
Lâm Bắc Thần cất điện thoại và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.