Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 353: Tiền đâu, mau đem ra đây




Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó suy nghĩ kỹ càng, qua mấy lần tiếp xúc đến nay, thiếu niên hình như cũng không có thói hư tật xấu gì, ngược lại còn có được sự hào phóng, trượng nghĩa mà những người cùng trang lứa không có được.

Trừ lưỡi độc miệng tiện ra.

Phải nhìn nhận lại thật tốt về thiếu niên này.

Sau một lúc im lặng, Dương Trầm Chu nói: "Bắc Thần huynh đệ, như vậy đi, ngoài phí đại lý ra, ta sẽ chia cho ngươi thêm 20% cổ phần của cửa hàng binh khí Búa Sắt. Nếu như cửa hàng làm ăn có lãi, hàng tháng chia hoa hồng, còn nếu thua lỗ, thì không liên quan gì đến ngươi cả, thế nào?"

Lâm Bắc Thần thậm chí còn không thèm suy nghĩ, nói: "Được rồi, được rồi. Vậy có phải là sau khi ta chọn binh khí trong cửa hàng, có thể trực tiếp khấu trừ trong tiền hoa hồng phải không?"

Dương Trầm Chu bật cười, nói: "Binh khí trong cửa hàng, ngươi thích cái nào thì cứ tuỳ ý chọn, tất cả đều miễn phí, không chỉ như vậy, sau này Bắc Thần huynh đệ ngươi muốn chế tạo hay bảo dưỡng binh khí, tất cả đều miễn phí, lão Dương ta không dễ dàng nhận huynh đệ, nhưng một khi nhận rồi, vậy thì tuyệt đối đối xử chân thành với nhau, lần trước đã lừa Bắc Thần huynh đệ ngươi một lần, lão ca ca ta xin nhận lỗi với ngươi.”

Nói xong, hắn liền đem chuyện trước đó, kể lại chi tiết một lượt rồi lại lấy ra hai trăm tiền vàng, nói: "Đây là số tiền đã lừa mấy thanh kiếm gãy của ngươi lần trước.”

Mẹ kiếp.

Con chó này, trong bề ngoài mày rậm mắt to, lại có thể là một gian thương.

Lâm Bắc Thần trong lòng không nhịn được chửi rủa một câu.

Nhưng hắn cũng không tức giận.

Người ta làm kinh doanh tất nhiên là để kiếm tiền chứ không phải là để làm từ thiện.

Về phần hai trăm tiền vàng này, Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lát rồi nói: "Tiền vàng cứ coi như là phí vật liệu và tiền để chế tạo ra Thiết Tí Cung và Xạ Long Tiễn đi. Trầm Chu huynh hãy giúp ta chế tạo ra càng sớm càng tốt, trong trận Thiên Kiêu Tranh Bá tới đây, chắc là có thể dùng đến.”

Dương Trầm Chu trực tiếp nhét hai trăm tiền vàng vào tay Lâm Bắc Thần, nói: "Chuyện nào ra chuyện đấy, ngươi cứ cầm số tiền này đi, về phần Thiết Tí Cung và Xạ Long Tiễn, chậm nhất là trưa mai, ta nhất định sẽ chế tạo xong cho ngươi, để tẩu tẩu của ngươi trực tiếp đem đến trường thi cho ngươi.”

Ngự tỷ xinh đẹp Lữ Linh Trúc ở bên cạnh, nhất thời đỏ bừng cả mặt, đánh Dương Trầm Chu một cái.

Dương Trầm Chu bật cười ha hả, nói: "Bắc Thần huynh đệ cũng không phải là người ngoài..."

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, cũng không giả vờ khách khí nữa, nhận lấy tiền vàng.

Dương Trầm Chu lại nói: "Về phần bản vẽ thiết kế, ta đã hoàn toàn hiểu rõ cả rồi, tiếp theo đây, ta muốn đơn giản hoá nó một chút, từ mạnh đến yếu phân ra ba cấp. Trước tiên tung ra sản phẩm cấp ba rồi dần dần phát triển..."

Ồ?

Ý tưởng kinh doanh này rất có tiêu chuẩn của người trái đất.

Mạnh hơn nhiều so với ngôi nhà bỏ hoang trong trò chơi nửa vời của ta.

"Được rồi, tất cả đều nghe theo Chu đại ca. Về phương diện này, các ngươi toàn quyền quyết định là được rồi."

Hắn trực tiếp tỏ rõ thái độ của mình, xua tay với chưởng quầy.

Sở Ngân ở một bên cạnh quả thực nghẹn họng nhìn trân trối.

Nửa giờ sau, khi hai người bước ra khỏi cửa hàng binh khí Búa Sắt, đi dạo trên con phố đêm, Sở Ngân không khỏi hỏi: "Tiểu tử trò, cách lôi kéo lòng người này không phải là học từ cha trò đấy chứ?"

"Lôi kéo lòng người?"

Lâm Bắc Thần nói: "Lão Sở, ông nghĩ quá nhiều rồi. Một thiếu niên đẹp trai thuần khiết như ta làm sao có thể những tâm tư lộn xộn như vậy được chứ?”

Sở Ngân nói: "Năm đó, khi ta kết giao với người huynh đệ lão Dương này, đã gặp phải không ít khó khăn trắc trở, sau khi trải qua đồng sinh cộng tử mới được coi là huynh đệ. Kết quả tên tiểu tử trò, thoáng một cái, 20% cổ phần danh nghĩa của tiệm binh khí Búa Sắt đã tới tay trò cũng không nói gì, ta thấy hai vợ chồng lão Dương sắp kéo trò đi kết bái rồi đấy.”

"Vậy ông cảm thấy lão Dương và tẩu tẩu đã chịu thiệt sao?" Lâm Bắc Thần nói.

Sở Ngân lắc đầu: "Không thiệt, về lâu dài mà nói, người thiệt chính là ngươi."

"Cho nên nói... Ta là dùng một trái tim nồng nhiệt chân thành để đổi lấy tình hữu nghị vĩ đại.”

Lâm Bắc Thần nói xong, đột nhiên cười khúc khích, nói: "Lão Dương bây giờ đã là đại ca của ta, ông lại là huynh đệ của lão Dương, ha ha ha, như vậy, hai chúng ta chẳng phải là ngang hàng rồi sao?

Sở Ngân khịt mũi nói: "Ở trong trường, trò vẫn phải gọi ta là chủ nhiệm Sở." Lâm Bắc Thần cười he he nhìn ông ta.

Sở Ngân bất lực nói: "Cho ta chút thể diện đi."

Đến khi Lâm Bắc Thần trở lại Trúc viện, có lẽ đã hơn mười một giờ đêm theo giờ trái đất.

"Nhiều như vậy sao?"

Lâm Bắc Thần nghe thấy sòng bạc hôm nay lại có thể kiếm được một số tiền đáng kinh ngạc, 16.000 tiền vàng, tuy là đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng mà vẫn bị sốc.

16.000 tiền vàng.

Đó chính là 160.000.000 nhân dân tệ.

Cả đời này của Lâm Bắc Thần chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

"Tiền đâu? Mau đem ra đây."

Lâm Bắc Thần không thể chờ đợi được nói.

Vương Trung nhướng mày, nịnh nọt nói: "Thiếu gia, ngài đừng trách tiểu nhân tự ý làm chủ. Ta đã cất giữ phần lớn số tiền vàng trong Thiên Kiếm Tiền trang. Chỉ đển lại 1000 tiền vàng để tiêu vặt, đều ở đây cả.”

Nói xong, ông ta đưa một cái thẻ Huyền Tinh màu vàng có kích thước bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ ra.

Đồng thời còn có một cái túi bách bảo chứa tiền.

"Ồ......"

Lâm Bắc Thần có chút tiếc nuối nhận lấy chiếc thẻ và túi tiền.

Nói thật, hắn rất muốn trải nghiệm cảm giác được tắm mình trong bồn tắm với ánh vàng rực rỡ chôn vùi cơ thể, ngợp trong vàng son.

Nhưng suy đi nghĩ lại, chuyện này Vương Trung làm cũng đúng.

Mặc dù hắn có Baidu Netdisk có thể lưu trữ tiền vàng, nhưng nó liên kết với ví Wechat thực sự là quá không an toàn. Không cẩn thận lại bị cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh kia lừa gạt viễn thông nữa, cho nên lưu trữ trong thẻ của thế giới thực, ngược lại càng an toàn hơn một chút.