Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 347: Huynh rất xuất sắc




Khu vực thi xong.

Một khoảng trống lớn xuất hiện bên cạnh Lâm Bắc Thần.

Các nữ tử xinh đẹp đứng đầu Thiên Kiêu như Mễ Như Yên, Thương Sơn Tuyết tránh hắn như tránh tà, trốn thật xa, như thể nếu liếc hắn một cái sẽ bị vấy bẩn bởi một thứ gì đó khủng khiếp, bộ dạng tràn đầy ghét bỏ.

Chỉ có Lăng Thần ánh mắt phớt lờ mọi thứ xung quanh, nói: “Huynh rất xuất sắc.”

Lâm Bắc Thần có chút chột dạ nói: “Cuộc sống bức bách...”

Nói xong hắn hận không thể cho mình một cái tát. Có ai cuộc sống bức bách mà đi chế tạo Xuân Dược không?

Có thể tưởng tượng được, sau trận lúc nãy, sợ rằng mình sẽ đội vương miện kẻ biến thái số một Vân Mộng thành mất, không ai tước đoạt được.

Lăng Thần thản nhiên nói: “Độc Ái Nhất Điều Sài mà huynh điều chế cũng đủ khiến cho năm mươi con Lôi Quang Hổ động dục cùng một lúc, đây lại đổ vào một con Lôi Quang Hổ duy nhất, cho dù nó là thần cũng không chống lại được, cho nên cuối cùng mới hôn mê, ý rất hay, trước đó sao ta không nghĩ đến nhỉ.”

Thì ra là thế, chẳng trách Lôi Quang Hổ cuối cùng sủi bọt mép ngất xỉu.

Lâm Bắc Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ mà gật đầu.

Sau đó, hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng.

“Ngươi ngươi ngươi...” Hắn nhìn Lăng Thần, nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Làm sao ngươi biết Độc Ái Nhất Điều Sài, chẳng lẽ ngươi cũng...”

Sắc mặt Lăng Thần trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: “Xuân Dược cũng là một loại mê dược, có cái gì không đúng à? Dùng vào việc đúng thì chính là đúng, dùng vào việc xấu thì là xấu, cũng không phải là thứ gì đó mà con người không nhận ra được.”

Lâm Bắc Thần không khỏi sinh ra cảm giác tri kỷ.

Nói hay lắm.

Đây là thế giới quan và giá trị quan mà một nhà khoa học thảo dược đan tễ bình thường cần phải có, cho ngươi một cái like.

Lúc này, bên ngoài tiếp tục kiểm tra.

Không biết khéo như thế nào, người tiếp theo kiểm tra là Tào Phá Thiên.

"Ha ha ha, người kế nhiệm của ta thực sự là một nhân tài."

Trong Tuý Xuân Lâu, Lăng Thái Hư- hiệu trưởng của học viện Số 3 ngửa mặt lên trời mà cười lớn.

Mấy mỹ nhân đầu bảng của Thanh Lâu, thân khoác sa y, da thịt ẩn hiện, đều vây quanh ông ta, xoa vai bóp chân, bưng trà rót rượu, tay chân ngọc ngà, ngực căng mông vểnh, khiến người ta hoa mắt.

"Gia, đứa trẻ này thật đẹp trai."

"Đúng vậy, ta chưa từng thấy thiếu niên nào đẹp trai như vậy."

Bầy oanh oanh yến yến với giọng nói nhẹ nhàng, nũng nịu khen ngợi.

Ở Vân Mộng thành, có ai mà không biết Lăng đại hiệu trưởng là người giàu có chứ?

Ai mà không biết Lăng đại hiệu trưởng nổi tiếng phong lưu tiêu sái, dịu dàng ân cần, còn có tài hoa hơn người, kén chọn nhất, ánh mắt thưởng hoa cũng độc nhất, nữ tử có thể được ông ta xem trọng phải là tài sắc vẹn toàn.

Vì vậy, theo thời gian, rất nhiều cô nương vốn dĩ không được biết đến, vì những câu khen ngợi và bình phẩm của Lăng lão gia tử, chỉ trong một đêm đã có thể trở nên nổi tiếng ở Vân Mộng thành.

Vì vậy, Lăng lão gia tử cũng là người được các cô nương trong thanh lâu yêu thích nhất.

Có nhiều mỹ nhân hàng đầu trong thanh lâu, cho dù có phải cho thêm tiền, cũng sẵn sàng qua đêm với vị đại thúc đẹp trai này.

Nhưng đáng tiếc cũng chỉ có những hoa khôi này mới biết rằng, mặc dù Lăng lão gia tử ham mê hoa lá, phóng khoáng buông thả, nhưng phần lớn thời gian, cũng chỉ là ‘bán nghệ không bán thân’, chơi đùa với các cô nương thì được, nhưng thật sự nói đến chuyện lên giường, nói cho cùng ông ta còn bảo thủ hơn so với nữ nhân tam trinh cửu liệt.

Đã nhiều năm như vậy, người thật sự có thể thành công mà leo lên giường của ông ta, cũng chỉ có số ít cực phẩm trong những bông hoa kia mà thôi.

Hơn nữa cực phẩm trong hoa, từ sau khi đi theo Lăng lão gia, cũng không còn tiếp khách nữa.

"Đúng vậy, tiểu hồn đạm này, dường như đẹp trai gần bằng một nửa ta lúc còn trẻ." Lăng Thái Hư mở rộng vạt áo, lộ ra cơ bắp rắn chắc như ngọc thạch.

Ở cái tuổi của ông ta, có được cơ bắp như vậy thật sự là hiếm thấy.

Ông lão nhấp một ngụm rượu, nói: "Nhưng mà, mấy tiểu nương tử các nàng, không được nảy sinh ý đồ gì với hắn, đây là cháu rể của ta. He he, tiểu tổ tông đó của nhà chúng ta, rất là tàn nhẫn đấy, cướp nam nhân của nó sẽ phải chết rất thảm!”

"Chúng ta đều chỉ yêu một mình lão gia tử ngài thôi."

"Đúng vậy, Thần tiểu ca nhi mặc dù đẹp trai, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con gà tơ nhạt nhẽo mà thôi, làm sao có thể so sánh với lão gia tử ngài chứ."

"Gừng càng già càng cay."

Bầy oanh oanh yến yến cười híp mắt trêu chọc.

"Oa ha ha ha, cay chỗ nào? Tiểu Tô Tô, nàng lại đây, qua đây nói cho rõ ràng..."

Lăng Thái Hư nhảy bổ vào giữa các hoa khôi giống như ác hổ.

Ông ta thầm nghĩ trong lòng: Quay về phải hỏi tên khốn Lâm Bắc Thần này, tại sao hắn lại có thể phối chế ra Xuân Dược chứ? Quả thực là làm bại hoại phong khí của học viện Số 3 ta.

Ừm, xem ra hiệu quả cũng không tồi.

Nếu như hắn giao ra công thức, ta có thể cân nhắc mà tha thứ cho hắn. ............

"Ta lựa chọn khiêu chiến với Lôi Quang Hổ."

Tào Phá Thiên vô cùng tự tin, lớn tiếng nói.

Hai trợ lý giám khảo đã đổi cho hắn một ống thổi kim loại mới, sợ rằng trong ống thổi trước đó còn sót lại phối dược của Lâm Bắc Thần. Lỡ như bị Tào Phá Thiên hoặc là một thí sinh sau này hít nhầm, vậy thì sẽ gây ra đại loạn mất.

Vô số ánh mắt đều tập trung vào Tào Phá Thiên.

Điều kiện ngoại hình của thiếu niên tóc vàng thực sự rất xuất sắc, anh tuấn uy vũ, khí chất xuất trần, cũng chỉ đứng sau Lâm Bắc Thần mà thôi.

Hắn khiêu chiến Lôi Quang Hổ cũng nằm trong dự đoán của mọi người.

Dù sao thì vụ cá cược giữa hắn và Lâm Bắc Thần đã được lan truyền ra ngoài.

Tất cả mọi người đều biết, Tào Phá Thiên muốn ép chết Lâm Bắc Thần, lúc này ngoại trừ Lôi Quang Hổ ra, hắn không còn sự lựa chọn nào khác.

Chỉ là, thao tác điên cuồng của Lâm Bắc Thần vừa rồi thực sự là quá nghịch thiên.

Liệu Tào Phá Thiên có thể khiêu chiến thành công không?