Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 346: Cảnh nổi tiếng




Xuân Dược!

Hai chữ này đang nhảy tới nhảy lui trong đầu ông ta, nếu đến giờ mà còn nhìn ra không ra Lôi Quang Hổ bị trúng loại thuốc gì thì ông ta chính là một tên ngốc.

Thuốc kích dục cực mạnh, đây là câu trả lời của Lâm Bắc Thần.

Thành thật mà nói, Mai Chí Viễn thậm chí còn không biết mười loại dược liệu trong hộp thuốc có thể điều chế ra thứ này.

Bây giờ thành tích nên đánh giá thế nào đây? Mai Chí Viễn rơi vào rối rắm trong thời gian ngắn.

Mà lúc này, đám học viên cùng giáo viên trong đại điện cũng dần dần tỉnh táo lại.

Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trong khu vực giáo viên dẫn đội.

Trên mặt Sở Ngân hiện ra một nụ cười kỳ lạ, Phan Nguy Mẫn ngẩng đầu nhìn trời, giống như những bức tranh phụ nữ xinh đẹp khỏa thân đang tắm được vẽ trên mái vòm của chính điện, Lưu Khải Hải thì lại dùng sức mà lau mồ hôi trên trán.

Lão Hải một tay vuốt cằm, trong mắt hiện ra một tia phức tạp, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nhạc Hồng Hương lấy đôi tay mảnh khảnh che nửa khuôn mặt đang lộ ra ngoài chiếc mặt nạ của mình.

Chỉ có Bạch Khâm Vân vẻ mặt hưng phấn hét lên: “Học trưởng Lâm quá lợi hại, khiêu chiến với Lôi Quang Hổ thành công rồi, oa, mê dược này cũng quá mạnh, đến cả vua của vạn thú như Lôi Quang Hổ mà cũng không chịu nổi, này, học trưởng Lâm, sau khi bài kiểm tra kết thúc ngươi cho ta chút mê dược này được không, ta muốn dùng nó phòng thân...”

Xoạt xoạt xoạt!

Vô số ánh mắt kinh ngạc đều đồng loạt đổ dồn về phía này.

Bạch Khâm Vân đột nhiên cảm thấy mấy ánh mắt này có chút kỳ quái, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, có chút khó hiểu nhìn về phía Nhạc Hồng Hương và những người khác, nói: “Hồng Hương Tỷ, bọn họ có ý gì...”

Nhạc Hồng Hương cúi đầu không nói. Nàng đưa tay đè đầu Bạch Khâm Vân xuống, ấn sâu vào bầu ngực to của Tiểu Loli này.

Khu vực thi xong.

Đám học viên nữ Mễ Như Yên, Thương Sơn Tuyết, Chu Khả Nhi đều ngồi ở chỗ của mình, cảm xúc thật khó tả.

Những nữ tử xinh đẹp này nhìn ánh mắt của Lâm Bắc Thần như chim sợ cành cong, tất cả đều biến sắc, thầm nghĩ không hổ là sắc lang trong truyền thuyết, thế mà lại điều chế ra thứ này...

Dạ Vị Ương vuốt tóc, sau lại xoa mặt của mình, trong mắt hiện ra sự hoang mang tột độ.

Lăng Thần dùng tay phải chống cằm, mười ngón áp lên bờ môi dưới quyến rũ, ngược lại rất bình tĩnh, vẻ mặt có chút đăm chiên: “Thật thú vị, thật sự thú vị... Tên hỗn đản này.”

Lâm Bắc Thần vẫn đang chờ đợi thành tích của chính mình.

Một lúc lâu sau mới phát hiện bầu không khí trong đại điện có chút kỳ quái. Giám thị phụ trách Mai Chí Viễn trầm mặt, như thể đang cân nhắc thứ gì đó. “A?”

Hắn đột nhiên hô lên như thể bản thân đã khám phá ra một thế giới mới: “Các ngươi xem, giám thị phụ trách mau xem đi, Hàn Băng Lang cũng hôn mê, nó cũng ngất đi rồi... Ha ha ha, ta không hổ là thiên thảo của thảo dược đan tề học, mê dược phối chế chẳng những làm bất tỉnh Lôi Quang Hổ mà còn làm Hàn Băng Lang ngất đi... Ha ha ha!”

Lâm Bắc Thần chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to.

Khi mọi người thấy, quả nhiên nhìn thấy con Hàn Băng Lang mới nãy vẫn còn nức nở, giờ này cũng hôn mê rồi.

Không biết tại sao, một câu hỏi kỳ lạ đột nhiên nảy lên trong lòng mọi người...Hàn Băng Lang này là đực hay cái?

Giám thị phụ trách Mai Chí Viễn sau khi do dự tầm hai mươi giây, cuối cùng cũng nói ra kết quả.

Ông ta lớn tiếng nói: “Lâm Bắc Thần, hoàn thành bài kiểm tra làm hôn mê Lôi Quang Hổ, mất mười sáu giây, thành tích thảo dược đan tề học là cấp siêu A hạ đẳng, thành tích huyền khí là cấp siêu A thượng đẳng!”

Cái này xem như là thừa nhận thành tích của Lâm Bắc Thần.

Xuân Dược có tính là mê dược không? Trong thảo dược đan tề học, từ lâu đã có kết luận rồi... Chính là có tính.

Bởi vì Xuân Dược cũng có thể khiến sinh vật bị rối loạn tinh thần và không thể kiểm soát được hành vi của bản thân. Xuân Dược có tính mê hoặc, vì vậy đương nhiên là tính rồi. Trong trường hợp này, Lâm Bắc Thần đã hoàn thành bài kiểm tra trong thời gian quy định, mấu chốt là Lôi Quang Hổ cũng đã bất tỉnh...

Bất kể từ khía cạnh nào, cũng đều phù hợp với quy tắc của cuộc thi.

Cho dù tận sâu trong lòng Mai Chí Viễn có cả vạn âm thanh nói hắn có thể mượn cơ hội này mà huỷ bỏ thành tích của Lâm Bắc Thần, nhưng hắn vẫn không có dũng khí.

Ngô Phượng Cốc là một ví dụ, đồ chó này đã bị sa thải, trở về Tiểu Tây Sơn mà bán dưa hấu rồi.

Trong các cuộc thi như Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, còn phát sóng trực tiếp dưới sự tham gia của toàn đân, hắn chỉ có thể thực hiện một số thao tác không muốn ai biết ở những nơi mà ánh mắt mọi người không nhìn thấy được, chứ ở trước mặt bao nhiêu người như này mà bóp méo một số sự thật thì hậu quả có thể rất thảm khốc.

Hắn cũng chưa muốn đánh mất chén cơm manh áo của mình.

“Không đúng, ta còn làm Hàn Băng Lang hôn mê nữa, ta một lần lật được hai con...” Lâm Bắc Thần không hài lòng lớn tiếng nói: “Ta muốn thêm điểm!”

Ánh mắt Mai Chí Viễn sắc bén, nói: “Kéo hắn xuống.”

Mấy giám thị phụ tá vất vả lập tức lao tới, lôi tên bại não này đến khu vực thi xong, thậm chí còn bịt miệng hắn lại.

Không hề nghi ngờ gì nữa, cảnh tượng vừa rồi nhất định trở thành ‘cảnh nổi tiếng’ kinh hãi trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến.

Mà bọn họ, khó mà tránh được trở thành bối cảnh của ‘cảnh nổi tiếng’ này.

Tưởng tượng đến hình ảnh xấu hổ này sẽ vĩnh viễn đóng băng trong tâm trí của vô số người, mấy giám thị phụ tá hận không thể đưa tên bại não đang la hét này bỏ vào chuồng Lôi Quang Hổ cho nó xé xác hắn ra.

Cùng lúc đó, một số giám thị phụ tá tha Lôi Quang Hổ đã chết ra khỏi chuồng, nhịn không được mà thương cảm cho vị vua uy phong lẫm liệt của Bắc Hoang sơn này.

Thực hiện loại màn biểu diễn sơ khai này dưới sự quan sát của hàng vạn người, nếu nó có trí tuệ nhất định sẽ tự sát sau khi tỉnh dậy vì xấu hổ.

Tất nhiên, Hàn Băng Lang cũng rất đáng thương, dù sao... Nó đã mất lần đầu tiên của mình.

Có một phụ tá lén lút quan sát phần dưới của Hàn Băng Lang.

“Ồ... Là con cái, không biết có mang thai hay không? Nếu mang thai thật, không biết là sinh ra sói hay hổ?”

Trong lòng hắn hiện lên một dấu chấm hỏi tò mò.