"Chuẩn bị... bắt đầu."
Theo với tiếng hét lớn của giám khảo chính Mai Chí Viễn, cuộc kiểm tra đã được tiến hành.
Cái lồng trận pháp cỡ nhỏ màu trắng sữa, giống như một chiếc bát ngọc, bao bọc lấy Tào Phá Thiên và chiếc bàn đá dài ở bên trong.
Khoảng năm nhịp thở.
Trận pháp biến mất.
Tào Phá Thiên đã phối chế xong mê dược.
"Nhanh như vậy à?"
"Nhanh quá!"
"Còn nhanh hơn cả Lâm Bắc Thần!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, những suy nghĩ như vậy không thể khống chế nổi hiện ra trong đầu.
Lúc này, Tào Phá Thiên đã thúc động Huyền khí, bột thuốc trong ống thổi rò rỉ ra ngoài, hóa thành một con rắn khói màu đen nhạt, giống như tia chớp đi về phía cái lồng giam cầm Lôi Quang Hổ mới.
Chưa đầy một hơi thở!
Còn nhanh hơn!
Chính vào khoảnh khắc khi con rắn nhỏ màu đen kia bước vào lồng thú, nó ngay lập tức chui vào trong lỗ mũi của Lôi Quang Hổ, giống như còn sống.
Lôi Quang Hổ vốn dĩ đang lo lắng không thôi, trong vòng chưa tới ba hơi thở, đột nhiên mềm nhũn ra, giống như là một người say rượu, phộc một tiếng, trực tiếp dứt khoát lưu loát ngã xuống trong lồng thú!
Khiêu chiến thành công!
Thời gian chín hơi thở.
Cái này cũng nhanh quá rồi đấy.
"Tào Phá Thiên, hoàn thành thành công bài kiểm tra đánh mê Lôi Quang Hổ, mất thời gian chín hơi thở. Thành tích thảo dược đan tễ học hạng siêu A cấp thượng thượng, cường độ Huyền khí hạng siêu A cấp thượng thượng.
Giọng nói của giám khảo chính Mai Chí Viễn vang vọng trong đại điện. Tiếng cảm thán vang lên khắp nơi.
Thành tích này, quả thực là không thể tin nổi.
Khủng khiếp đến cực điểm.
Biểu hiện của Lâm Bắc Thần trước đó đã vượt mức bình thường, có thể nói là đỉnh cao khó leo.
Kết quả, thành tích của Tào Phá Thiên đã trực tiếp cọ sát Lâm Bắc Thần trên mặt đất.
Vô số ánh mắt đang tập trung vào người Tào Phá Thiên.
Thiếu niên tóc vàng mặc sức mà cười nhạo ngạo nghễ.
Hắn giơ hai tay lên cao và mỉm cười, như thể quốc vương tiếp nhận vạn chúng lạy chầu, cao cao tại thượng, không thể nào vượt qua.
Cảnh tượng này cũng đã bị đóng băng rất lâu trong mắt của rất nhiều người ở trước màn hình Huyền Tinh.
Đây chính là thực lực thật sự của đệ tử thiên tài ở Bạch Vân thành sao?
Trong một khu tiêu tiền nào đó, lão quản gia Vương Trung đang ôm mỹ nhân trong vòng tay và uống rượu, lén lút hưởng thụ cuộc sống, nhìn thấy cảnh này, không khỏi rơi mấy giọt mồ hôi lạnh.
May mà kế hoạch đánh bạc của bọn họ sớm đã kết thúc.
Bằng không, nếu như kéo dài đến lúc này, e rằng sẽ phải mất một khoản lớn.
Trong khu vực thi ở đại điện Số 4, trong mắt của Lăng Thần hiện ra một tia kỳ quái, nói: "Không đúng lắm."
Tâm trạng của Lâm Bắc Thần cũng rất khó chịu.
Thành tích thi văn môn Thảo Dược Đan Tễ của Tào Phá Thiên này còn không bằng mình.
Kết quả trong vòng thi phối thuốc lại có thể mất ít thời gian hơn, hiệu quả của thuốc còn mạnh hơn cả mình sao?
Con chó nhật này, không phải là gian lận đấy chứ?
“Ngươi nhìn ra cái gì không?” Lâm Bắc Thần nhìn về phía Lăng Thần.
Người sau nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vận may của huynh thật sự rất tệ."
"Ý gì vậy?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Lăng Thần nói một cách rất chắc chắn: "Mê dược do Tào Phá Thiên phối chế ra có tên là Mộng Tuý Thần Mê. Mặc dù dùng mười loại thảo dược trong hộp thuốc có thể phối chế ra được, nhưng trên lý thuyết mà nói, tỷ lệ thành công chỉ có 20%. Còn hắn lại có thể phối chế thành công chỉ trong thời gian ngắn ngủi năm nhịp thở, khí vận tốt đến thế nào chứ? Ngược lại mà nói, khí vận của huynh tệ đến thế nào chứ?"
What the fuck?
Lâm Bắc Thần sững sốt.
Phối chế không phải là một thao tác dựa vào thực lực và phần mềm hack để nói chuyện sao?
Lại có thể biến thành trò chơi xem mặt hả?
Không đúng.
Cho dù là xem mặt, Lão Tử còn đẹp trai hơn cả Tào Phá Thiên. Lúc này, Tào Phá Thiên đã tiến vào khu vực thi xong.
Thiếu niên tóc vàng không chút hồi hộp đi tới trước mặt Lâm Bắc Thần, vẻ mặt mỉm cười, kiên định nhìn hắn, nói: "Cảm nhận được cách phối dược thực sự rồi chứ? Chỉ có thể dùng thứ không ra gì như Xuân Dược mà mưu lợi. Ngươi bây giờ, ở trước mặt kẻ mạnh thực sự, có cảm thấy tự ti xấu hổ hay không?"
Trận đấu này, Tào Phá Thiên đã chiến thắng thực sự rất sảng khoái.
Hắn đã có thể tưởng tượng được, Lâm Bắc Thần lúc này, trong lòng đang tức giận đến thế nào.
Dù sao thì chỉ với một cuộc kiểm tra, hắn đã trực tiếp vượt qua Lâm Bắc Thần một cách triệt để về thảo dược đan tễ và cường độ Huyền khí, tương đương với việc giành được vị trí đứng đầu hai môn, điều này bảo hắn làm sao có thể không đắc ý được chứ?
Tào Phá Thiên nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Muốn nhìn thấy sự tức giận và hoảng sợ trên khuôn mặt của đối phương.
Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần chỉ quay đầu lại nói với Lăng Thần: "Nếu như... Ý của ta là, nếu như rắc một ít thuốc còn lại vừa rồi lên trên người cái tên tiểu lông vàng này, hắn sẽ thế nào? Giống như Lôi Quang Hổ vừa rồi, nhảy qua một đoạn, sau đó sùi bọt mép mà hôn mê sao?”
Lăng Thần nói: "Có lẽ là còn điên cuồng hơn cả Lôi Quang Hổ."
Sau đó hai người rất có sự thấu hiểm ngầm, cùng nhau nhìn về phía Tào Phá Thiên.
Người sau đột ngột nhảy ra xa mười mét giống như tránh rắn rết.
Thuốc kia thật sự quá khủng khiếp, cảnh tượng lúc đó quá biến thái, nghĩ đến thôi cũng khiến người ta giật mình.
Lâm Bắc Thần và Lăng Thần mỉm cười nhìn nhau.
Trong tiếng cười, ẩn chứa sự khinh thường và chế giễu không chút che giấu.
"Các ngươi......"