Thần trí không khống chế được? Điên lên? Chết? Miễn cưỡng phù hợp với đặc tính của mê dược đúng không?
Liều mạng vậy, thời gian chính là thành tích.
Lâm Bắc Thần nghiến răng, trực tiếp lấy dược vật ra,bắt đầu điều chế.
Quá trình điều chế rất đơn giản. Nghiền nát các thảo dược thành bột, sau đó trộn với nhau theo trình tự, lắc đều là xong. Không cần một mình luyện chế, tốc độ rất nhanh.
Tính cả phần suy nghĩ trước cùng với điều chế thuốc, tổng cộng tốn mười bốn giây.
Khi hắn đưa thuốc bột của Độc Ái Nhất Điều Sài vào ống thổi đặc chế, trận pháp màu trắng sữa ban đầu bao bọc hắn ngay lập tức biến mất, để các học viên cùng nhóm giáo viên có thể thấy hắn.
Mười bốn giây!
Rất nhiều người đã tính ở trong lòng.
Thời gian không dài, nhưng so với thời gian điều chế của Dạ Vị Ương, Lăng Thần cùng các thiên tài khác thì thời gian có dài hơn một chút.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, khi Lâm Bắc Thần vận chuyển huyền khí, thúc dục thuốc bột phát huy, đầu trước của ống thổi đặc biệt có làn khói màu hồng nhạt khuếch tán ra, giống như một con rắn nhỏ màu hồng, nhanh chóng vọt tới con thú trong chuồng.
Tốc độ như tia chớp, chỉ mới một giây đã tiến vào chuồng Lôi Quang Hổ.
Quá nhanh!
Rất nhiều người trong đầu đều nảy ra hai chữ này.
Điều này cho thấy sức mạnh Huyền khí của Lâm Bắc Thần vượt xa bất kì người nào.
Tiếp theo là thời gian thử hiệu lực của thuốc. Nếu đơn thuốc có vấn đề thì dù sức mạnh huyền khí có mạnh đến đâu cũng không có ý nghĩa, không hoàn thành một phần của bài thi cũng có nghĩa là không đủ tư cách, không nhận được điểm.
Lăng Thần chính là vết xe đổ.
Vô số ánh mắt chăm chủ đang nôn nóng nhìn trạng thái của Lôi Quang Hổ, sau khi hít vào một ít khói hồng, đồng tử của nó đột nhiên ngưng tụ lại, sắc mặt vô cùng sinh động, lông hổ toàn thân như bị xù lên, dựng đứng. Sau đó, nó phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ, rồi đến một tiếng gầm rú man rợ.
Sau đó lại biến thành một tiếng gầm kỳ lạ.
Đứng trên độ cao hai mét, Lôi Quang Hổ uy nghiêm và dũng mãnh bất ngờ nhảy lên, đập lưng vào nóc chuồng thép, rầm một tiếng, chuồng thú to lớn rung chuyển dữ dội ...
Mọi người đều sửng sốt.
Lâm Bắc Thần cũng hoảng sợ.
Phản ứng này... Có ra nhanh hơn so với tưởng tượng một chút, nhưng không phải choáng váng, mà là phấn khích.
Hắn lập tức không quan tâm đến những thứ khác, phát động huyền khí, vận chuyển Ngư Long Biến tâm pháp thổi vào trong Độc Ái Nhất Điều Sài, liên tục không ngừng vận chuyển tới Lôi Quang Hổ.
Làn khói màu tím dưới thao tác của hắn giống như một vật sống, điên cuồng chui vào lỗ mũi Lôi Quang Hổ.
Hổ lạc ngoài đồng bằng bị tên cặn bã ức hiếp, chuồng thú nhỏ hẹp làm vua thú của Bắc Hoang sơn không thể tránh né.
Sau khi hít vào một lượng lớn thuốc kích dục, Lôi Quang Hổ trưởng thành to lớn này chỉ trong chưa đầy năm giây đã hoàn toàn rơi vào trạng thái động dục cuồng bạo, tiến tới trạng thái thần trí mê man.
Nó đập vào chuồng một cách điên cuồng, ánh mắt đỏ đầy thú tính cuối cùng nhìn chằm chằm vào con Hàn Băng Lang ở chuồng bên cạnh...
Hàn Băng Lang: ???
Rầm rầm rầm!
Kẽo kẹt kẽo kẹt!
Lan can dày bằng cánh tay người lớn bị sức mạnh của Lôi Quang Hổ làm biến dạng cực kỳ nghiêm trọng.
Nó điên cuồng bò qua hàng rào vặn vẹo, sau đó vồ lấy con Hàn Băng Lang đang sợ hãi đến mất khả năng phản kháng trước sức mạnh của thú vương, hung hăng cưỡi nó dưới thân...
Lúc này, những người trong đại điện nhìn thấy cảnh tượng này đều như đột nhiên bị sét đánh, hoàn toàn cứng đờ.
Chuyện gì vậy? Lâm Bắc Thần đã làm gì với con Lôi Quang Hổ này?
Ngay cả giám thị phụ trách Mai Chí Viễn cũng chết lặng.
Trước đó khi Lôi Quang Hổ cáu kỉnh điên cuồng, để tránh quấy nhiễu đến thành tích bài kiểm tra cuối cùng, hắn cũng không có áp dụng biện pháp gì, không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng như vậy trong đại điện của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến?
Đồng thời, những người dân xem truyền hình trực tiếp trên Huyền Tinh cũng sợ ngây người.
Đậu xanh?
Lâm Bắc Thần ngẩn ra.
Điều này khác với những gì ta đã tưởng tượng, nên làm gì bây giờ? Có cần tiếp tục không?
Hắn do dự.
Đúng lúc thuốc bột trong ống thổi kim loại đã hoàn toàn bay hơi. Ngay khi mọi người đang trong trạng thái ngơ ngác...
“Rống!”
Trong tiếng thét dài không biết là nhẹ nhàng vui vẻ không nói nên lời hay là bi thảm vang lên, Lôi Quang Hổ nằm trên người Hàn Băng Lang, sau khi cơ thể run rẩy vài cái, sau đó miệng mũi đều phụ bọt màu trắng xoá, chết ngất!
Ơ?
Trong mắt Lâm Bắc Thần sáng ngời.
Ngã rồi? Ta thành công rồi? Hắn thở dài nhẹ nhõm.
Lôi Quang Hổ sùi bọt mép bất tỉnh, Hàn Băng Lang nằm phía dưới rên rỉ nức nở như một phu nhân nhỏ, vẫn không dám động đậy.
“Ta xong rồi, mau chấm dứt việc tính giờ thôi." Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói.
Giám thị phụ trách Mai Chí Viễn như tỉnh dậy giữa cơn mơ, giám thị phụ tá ở bên cạnh cũng phục hồi lại tinh thần, đưa ra thời gian kết thúc chính xác.
Nhưng mà sắc mặt của Mai Chí Viễn vô cùng lúng túng, ông ta có thể tưởng tượng vào lúc này, vô số ánh mắt ở Vân Mộng thành nhất định đang dán vào màn hình lớn mà nhìn chằm chằm mình.