“Tiết Tiến, lực vạc một, hạng B.”
“Trử Hằng, lực vạc hai, hạng B.”
“Trương Mãnh, lực vạc một, hạng A.”
“Cung Mộng, lực vạc hai, hạng A.”
Sự sôi nổi của cuộc thi được phát trực tiếp trên toàn thành.
“Ha ha, thấy không hả, Cung Mộng, con gái của ta, ha ha ha.” Trong sảnh của một chỗ cá cược chính thức lớn nhất ở Vân Mộng thành, một người đàn ông với kiểu tóc Địa Trung Hải cười thích thú, cho tới bây giờ ngoại trừ Đông Phương Chiến thì Cung Mộng là người thành tích cao nhất. Những người xung quanh cũng tỏ ra hâm mộ.
Đây chính là Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến. Có thể đạt được thành tích như vậy trong một cuộc thi đấu lớn như này đồng nghĩa với việc người con gái tên Cung Mộng này sẽ không phải lo lắng về công việc sau khi tốt nghiệp, ngưỡng gia nhập chính phủ để trở thành một công chức cũng cực kỳ cao. Cung gia cũng phát tài.
Vương Trung lách vào trong đám người.
Nhìn mấy chục tiền vàng trước đó thử tay nghề bị nhà cái lấy đi, lòng lão già này như bị dao cắt, không chảy máu nhưng mà như phát điên.
Có vẻ như ta không có may mắn với người khác, vẫn nên đặt thiếu gia thì hơn.
Ông ta quyết tâm, lấy ra một trăm tiền vàng, toàn bộ đều được đập vào sọt cá cược với dòng chữ Lâm Bắc Thần ở trên, lớn tiếng nói: “Cược toàn bộ, lần đánh giá sức mạnh này Lâm Bắc Thần đứng nhất!”
Xung quanh nhất thời trở nên im lặng.
Người đàn ông mạnh mẽ với kiểu tóc Địa Trung Hải đánh giá Vương Trung, nói: “Lão già, lựa chọn của ngươi có hơi nguy hiểm đấy, căn cứ theo chút tin tức của ta, Lâm Bắc Thần không thể đứng nhất đâu, ngươi được ăn cả ngã về không như vậy nhất định mất cả chì lẫn chài.”
Vương Trung cười, nhếch miệng nói: “Ồ, tin tức như thế nào?”
Người đàn ông Địa Trung Hải nói: “Trước hết, tất cả các trận Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến trước đây đều có vân thí ma chú, phàm là những người chiến thắng trong bài kiểm tra văn thì thành tích trong phần thi võ sẽ rất bình thường...”
Vương Trung cười hi hi, nói: “Cái này ta biết, lý do rất đơn giản, chỉ những người tự biết rõ ở phần thi võ không có cơ hội thắng cho nên mới dành nhiều thời gian và sức lực, tập trung vào phần thi văn, cố gắng hết sức để đạt được chút điểm.”
“Ta biết.”
Người đàn ông kiểu tóc Địa Trung Hải nói: “Lão ca, ngươi cũng biết lý do này rồi, vậy tại sao lại khinh suất như thế?”
Vẻ mặt của Vương Trung đột nhiên trở nên khó coi, giống như thiếu gia nhà mình đã chết, nói: “Mẹ kiếp, vừa rồi thua mấy đồng, trong lúc sốt ruột, cho nên...”
Ông ta nhanh chóng nhìn về phía nữ nhà cái xinh đẹp đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ, nói: “Ta có thể...”
Chưa nói xong, nhà cái đã trực tiếp ngắt lời: “Không thể.”
Loại con bạc đặt cược rồi hối hận, nàng gặp nhiều rồi, nếu mọi người sau khi đặt cược đều hối hận, vậy thì các quy tắc của sòng bạc ở đâu chứ?
Có chơi có chịu. Bốn chữ này chính là luật ở đây.
Vương Trung đột nhiên cảm thấy như cha mẹ chết.
Nhìn thấy bộ dạng của ông ta, một vài con bạc định đi theo ông ta để cược ngay lập tức đổi ý, ngừng đặt cược vào Lâm Bắc Thần.
Người đàn ông Địa Trung Hải vỗ vai Vương Trung thông cảm nói: “Lão ca, đây là kết quả cho việc ngươi không nghe ngóng tốt được tình hình, lần này ở học viện Số 6 có một học viên xếp lớp khẩn cấp là Tào Phá Thiên, nghe đồn là học viên của Bạch Vân thành, tiến vào Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến nhờ thông qua khảo nghiệm bổ sung, thực lực mạnh đến mức khiến ai cũng phải e dè, hơn nữa ngoài hắn ra thì còn có đám người Lăng Thần, Lâm Nghị, Lăng Huyền, đều là thiên tài trong thiên tài, Lâm Bắc Thần cùng lắm chỉ là một tên bại hoại, so với họ thì còn thua xa...một trăm tiền vàng này ngươi thua chắc rồi.”
Lời còn chưa dứt, như để đáp lại lời của người đàn ông Địa Trung Hải, trung tâm cờ bạc cũng điều chỉnh tỷ lệ cược của Lâm Bắc Thần, rõ ràng là không xem trong hắn.
“Ha ha, ta cược Tào Phá Thiên.”
“Ta cũng cược...”
“Năm tiền vàng, bà chủ, cược toàn bộ cho...”
Đám người tranh nhau đặt cược.
...
Học viện Sơ cấp Hoàng Gia. Trong đại điện luyện tập võ nghệ.
“Nhạc Hồng Hương, lực vạc một, hạng D.” Lý Thanh Huyền giọng nói vẫn đều đều, vang vọng trong đại điện.
Cả người Nhạc Hồng Hương quần áo gần như ướt đẫm, bước đi chậm chạp, nhích từng bước một bước ra khỏi sân.
Vừa nâng lên vạc số một, đã tiêu hao gần hết thể lực của nàng.
Mọi người đều nhìn ra được, nếu không phải nhờ vào sức mạnh tinh thần lực khác hẳn người thường chống đỡ thì cô nàng thanh lịch đeo mặt nạ bạc khí chất bí ẩn này, e rằng còn không nhấc nổi vạc số một.
Hàn Bất Phụ vừa định bước ra khỏi hàng đến đỡ Nhạc Hồng Hương, thì Bạch Khâm Vân đã lao ra trước, nói: “Hồng Hương tỷ, ngươi thế nào rồi, không sao chứ?”
Hai bên thái dương của Nhạc Hồng Hương bởi vì phát lực mà ướt đẫm mồ hôi, nàng mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không sao đâu, sau khi kết thúc phần đánh giá, ra khỏi điện khôi phục huyền khí thì có thể điều tức hơi thở...”
“Vậy chúng ta bây giờ ra ngoài đi.” Bạch Khâm Vân đề nghị.
Nhạc Hồng Hương khẽ lắc đầu, nói: “Lát nữa là đến học trưởng Lâm và học trưởng Hàn thi rồi, ta ở lại cổ vũ cho đến khi họ thi xong, sau đó sẽ ra ngoài điều chỉnh hơi thở.”
Lúc này, giám thị phụ trách lớn tiếng nói: “Tiếp theo, Tào Phá Thiên, bước ra khỏi hàng.”
Cuối cùng cũng đến lượt Tào Phá Thiên thi. Thiếu niên tóc vàng từ từ đến giữa sân.
Thân hình hắn cao lớn cường tráng, khuôn mặt tuấn tú, toàn thân là một loại khí tức thong dong như đã trải đời, khiến không ít giám khảo cùng học viên đột nhiên hai mắt đều sáng ngời.
“Chinh phục, từ giờ phút này bắt đầu.” Hắn cao giọng nói. Nói xong, trực tiếp đến vạc số bốn.
“Chà, trực tiếp bắt đầu ở mức hai ngàn cân sao?”
“Tự tin như vậy à?”
“Sức mạnh cơ thể hai ngàn cân á, có khoa trương quá không?” Xung quanh đều có những lời cảm thán và thảo luận.
Chỉ thấy Tào Phá Thiên đi tới vạc số bốn, hai tay nắm lấy tai vạc, hơi cúi người, phát lực mạnh, trực tiếp nhấc vạc nặng hai ngàn cân lên một cách dễ dàng.