“Thật sự nâng lên rồi.”
“Đùa à? Biểu hiện cũng rất thoải mái.”
“Ta cảm thấy Tào Phá Thiên còn muốn nâng vạc số năm, hai ngàn năm trăm cân đấy...”
Một loạt tiếng hô kinh ngạc vang lên giữa sân đấu.
Các giáo viên hàng đầu của các đại học viện biểu tình đều có chút ngưng trọng, thiếu niên này mạnh đến nổi có chút đáng sợ.
Chỉ có Khâu Thiên từ học viện Số 6 lộ ra vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Sau khi hắn bị thương, trải qua sự trị liệu huyền khí của bản thân cùng thần điện, hắn đã khôi phục hơn phân nửa, và rồi xuất hiện ở đây. Nhìn thấy một màn này suýt nữa là rống to lên.
Ổn định rồi, hạng nhất của trận này nắm trong lòng bàn tay rồi.
Học viện Số 6 ít nhất chắc chắn cầm được một vị trí hạng nhất trong trận thi đơn rồi.
Lúc trước chính ông ta là người chủ trương cho Tào Phá Thiên tạm thời làm học viên của học viện Số 6, khi đó còn một số giáo viên già cố hết sức phản đối, bây giờ sự thật đã chứng minh rằng sự lựa chọn của ông ta sáng suốt như nào.
Vừa nghĩ đến đây, ông ta nhịn không được quay đầu nhìn về phía ghế ngồi giáo viên của học viện Số 3.
Nhìn thấy Lưu Khải Hải cùng Sở Ngân giờ mới xuất hiện và Phan Nguy Mẫn đang trở nên nghiêm túc.
Trong lòng Khâu Thiên càng đắc ý.
Rầm rầm!
Vạc hai ngàn cân nặng nề được đặt xuống đất.
Tào Phá Thiên đứng tại chỗ, hai cánh tay khẽ nhúc nhích, có vẻ rất thoải mái.
Trong số những người có điểm cao nhất đã thi xong, Đông Phương Chiến không khỏi thở dài. Hắn đã cố gắng hết sức, nhưng so với những con quái vật như Tào Phá Thiên thì vẫn còn một khoảng cách quá lớn.
Tào Phá Thiên liếc nhìn Lâm Bắc Thần, lắc đầu, làm một cử chỉ khiêu khích, sau đó như mọi người mong đợi, đi về phía vạc số năm có hai ngàn năm trăm cân.
Lập tức tất cả mọi người đều nín thở, đã bốn năm trôi qua không ai dám thách thức với vạc hai ngàn năm trăm cân cả.
Người cuối cùng thành công trong việc nâng chiếc vạc số 5 là nữ Thiên Kiêu tuyệt thế Lâm Thính Thiện, người được mệnh danh là “Toàn bộ đế chế đang chờ nàng trưởng thành”.
Tào Phá Thiên đứng trước vạc số năm, khẽ di chuyển cơ thể để kích phát khí huyết.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bắc Thần nói: “Kỷ lục mà tỷ tỷ ngươi tạo ra, hôm nay ra sẽ phá, người nhà Lâm gia các ngươi từ hôm nay trở đi đã định sẵn là bị ta Tào Phá Thiên đạp dưới chân!”
Nói xong hắn ngồi xổm xuống, dùng hai tay nắm lấy chân vạc số 5, dùng lực lên chân, vận chuyển tới tới bước chân, lại nâng thắt lưng lên, sống lưng và cánh tay, giống như một con rồng lớn, sức mạnh bùng nổ!
“Lên!” Tào Phá Thiên hét lên một tiếng.
Vạc lớn hai ngàn năm trăm cân trực tiếp được nhấc lên khỏi mặt đất một cách từ từ.
“Thật sự... Lên rồi!”
“Trời ạ, hắn muốn lập kỷ lục.”
“Cái này... Hạng nhất là của hắn rồi.”
Các học viên xung quanh, dù đã hoàn thành bài đánh giá hay chưa, đều khó mà ngăn được tiếng hô hào kinh ngạc, cảm thấy sốc trước cảnh tượng như thế này.
So với thành tích cao nhất trước đây thì đã tăng thêm một ngàn cân.
Phải biết rằng đối với võ giả, loại nâng vạc nặng này, một khi đạt tới cực hạn thì mỗi một cân tăng thêm chẳng khác gì núi đang đè ép, đủ để hạ gục ngay lập tức.
Ngay cả gương mặt của giám khảo Lý Thanh Huyền cũng thay đổi rõ rệt, kẻ này tuy rằng phẩm hạnh không đoan chính, nhưng sức mạnh của hắn quả nhiên không thể coi thường.
Tào Phá Thiên nhấc vạc số 5 lên trong năm giây, sau đó rầm một tiếng, vứt trên mặt đất, cười ha ha.
Tiếng cười vang vọng trong đại điện.
Hắn không đi thử vạc số sáu nữa, bởi vì như vậy đã đủ rồi. Hắn tin rằng thành tích này đủ sức đè bẹp những người khác.
...
“Ha ha, thắng chắc rồi.”
“Hai ngàn năm trăm cân, tiểu tử này cũng quá khoa trương rồi.”
Nơi cá cược lớn nhất của Vân Mộng thành, các con bạc hò hét sung sướng. Tất cả những gì diễn ra trong phòng thi đã được truyền tải đến đây qua màn hình Huyền Tinh.
Người đàn ông với kiểu tóc Địa Trung Hải càng cười lớn hơn, nói: “Mọi người, hãy nghe ta nói, đúng thế, đây là Tào Phá Thiên, có phải hạng nhất đã nằm trong tay rồi không? Ha ha, mọi người cùng nhau thắng...”
Lúc này, hắn nhìn về phía Vương Trung, lắc đầu nói: “Chỉ là lão già này, ngươi, haizz!”
Vương Trung cũng không diễn nữa, dù sao mọi người đều đã đặt cược xong hết rồi.
Ông ta tóm lấy râu dê của mình, nói: “Đợi chút, đợi chút.”
“Hả? Ngươi sẽ không nghĩ rằng mình vẫn còn hy vọng chiến thắng đấy chứ?” “Ha ha, lão ca, ngươi còn mong đợi Lâm Bắc Thần hạng nhất sao?”
“Lão già, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à.”
Người đàn ông với kiểu tóc Địa Trung Hải họ Cung lại cười ha ha, nói: “Lão ca, bỏ cuộc đi, không có khả năng đâu, nếu Lâm Bắc Thần có thể vượt qua Tào Phá Thiên vậy thì ta sẽ ăn cái bàn này!”
...
“Tào Phá Thiên, lực vạc năm, hạng A.”
Trong đại điện diễn võ, giám thị phụ trách Lý Thanh Huyền lớn tiếng tuyên bố thành tích.
“Kỷ lục của Lâm gia đến đây chấm hết.” Tào Phá Thiên kiêu ngạo nói. Giọng nói rành mạch rơi vào tai của tất cả mọi người trong đại điện.
“Vậy sao?” Một giọng nói phát ra từ hàng đợi.
“Có vẻ như ngươi hiểu sai một chuyện rồi, thành tích vạc năm hạng A, cũng chỉ mới ngang bằng kỷ lục mà Lâm Thính Thiện tạo ra thôi, ai cho ngươi mặt mũi để ngươi công khai bản thân giỏi hơn cả nàng vậy?”
Người nói chính là Lâm Bắc Thần.
Hắn chậm rãi đi ra ngoài, tiến vào trong sân nhìn Tào Phá Thiên, khóe miệng vẽ ra một đường cong khinh thường, nói: “Hơn nữa, chỉ là lực vạc số năm mà thôi, rất lợi hại à?”
“Chỉ là lực vạc số năm?”
Tào Phá Thiên cười lạnh nói: “Ngươi có thể làm tới đâu?”
Lâm Bắc Thần nở nụ cười: “Ngươi rất nhanh sẽ được nếm trải như thế nào là mùi tuyệt vọng.”