Rất nhiều người theo bản năng nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Lúc này Lâm Bắc Thần đang nghĩ tới việc dùng thứ bột mà lão quản gia chuẩn bị xay ra dùng để phòng hộ cho trúc viện, trông cậy vào bom nấm độc của Quang Tương thì không đủ.
Cảm nhận được ánh nhìn của mọi người, hắn mới ngây người ngẩng đầu lên, rõ ràng là hắn không hề lắng nghe lời tuyên chiến của Đông Phương Chiến.
Vẻ mặt của Đông Phương Chiến bỗng trở nên u ám.
“Lâm Bắc Thần, ngươi nhìn kỹ đi.”
Hắn điểm danh gọi họ để khiêu khích, hét lớn một tiếng, đi thẳng đến chiếc vạc ba chân có đánh dấu số hai.
Đây là một cái vạc nặng một ngàn cân.
Đông Phương Chiến đứng trước mặt chiếc vạc thứ hai, cử động chân tay một chút để kích thích khí huyết trong cơ thể, sau đó dùng hai tay nắm lấy tai vạc, hét lên một tiếng, dùng sức ở eo, lưng và cánh tay, đồng thời chậm rãi nhấc vạc lên.
Nâng qua đỉnh đầu, giữ trong vòng năm giây.
“Ồ...”
“Một ngàn cân, sức mạnh của hai vạc!”
“Không hổ là Đông Phương Chiến, nhẹ nhàng nâng được ngàn cân qua đỉnh đầu.”
“Năm giây qua rồi, hắn vượt qua rồi.”
Xung quanh có một loạt những câu cảm thán.
Đối với một cao thủ cảnh giới võ sư mà nói, dưới tình huống không phong bế huyền khí, mượn huyền khí bộc phát đạt tới sức mạnh ngàn cân cũng không khó.
Nhưng trong trạng thái huyền khí phong bế, không có thêm nội lực nào, thì sức mạnh của thể chất phụ thuộc vào sự luyện tập thông thường, huyền khí chỉ là nhân tố làm dịu thân thể.
Chỉ dựa vào thể chất để nâng vạc ngàn cân là điều khó đối với các cao thủ cảnh giới võ sư.
Đông Phương Chiến nhẹ nhàng hoàn thành thử thách ‘lực hai vạc’ đúng là không dễ dàng.
Rầm!
Hắn ném vạc số hai trên đất.
“Ha ha, một chút tính thử thách cũng không có.” Đông Phương Chiến cười to, sau đó đi tới vạc số ba.
“Cái gì? Còn muốn tiếp tục?”
“Tại sao không thử thách vạc số ba ngay từ đầu?”
“Sau khi tiêu hao khí lực, lại đến vạc số ba, thật là không khôn ngoan.”
Các học viên thiên tài khác thấy cảnh này thì rất kinh ngạc, cái này cần rất nhiều tự tin mới có thể làm được như vậy.
“Lâm Bắc Thần, ngươi nhìn cho kỹ đây.”
Đông Phương Chiến đứng trước vạc số ba, không ngừng vận động cánh tay, eo, bụng và chân để vận động khí huyết trong cơ thể, lúc nãy bởi vì nâng vạc số hai mà huyết khí có chút sôi trào, bây giờ mới dần dần bình tĩnh lại.
Sau đó, ngồi xổm xuống, nắm lấy chân vạc bằng cả hai tay, dùng vai nâng phần bụng của vạc lên.
“A!”
Một tiếng hét lớn, Đông Phương Chiến một lần nữa nhấc vạc ba chân lên khỏi mặt đất, sau đó từ từ đứng dậy.
“Trời...”
“Nâng lên thật kìa.”
“Ha ha, thú vị đấy.”
Những thiên tài đang xếp hàng, có người cảm thán lại có người cười nhạt.
Trong lòng Lâm Bắc Thần vẫn đang tính toán xem nên dùng Long Huyết Trùng Tề hay là dùng Ngã Ái Nhất Điều Sài để bố trí phòng ngự trong trúc viện, điều này nên bàn bạc.
Cuối cùng, Đông Phương Chiến cũng vất vả nâng được vạc số ba.
Hắn vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, điều chỉnh nhịp thở, cánh tay dùng lực, nâng vạc một ngàn năm trăm cân qua đỉnh đầu, duy trì trong năm giây, mồ hôi đã đầm đìa, mặt đỏ như máu. Hắn hét lên một tiếng, ném cái vạc ra ngoài.
Rầm rầm!
Tiếng đập vào đất vang vọng trong đại điện.
“Đông Phương Chiến, lực ba vạc hạng A.” Lý Thanh Huyền đưa ra kết quả cuộc thi ngay tại chỗ.
Lực ba vạc, hạng A.
Sở dĩ hắn được hạng A là vì trước đó hắn còn nâng được vạc số hai nữa. Đây cũng chính là lý do tại sao trước khi nâng vạc số ba hắn phải nâng vạc số hai, chính là vì muốn được đánh giá hạng A.
Lực ba vạc, một ngàn năm trăm cân, hạng A. Thành tích này cực kì tốt.
Xếp vào những năm trước thì chắc chắn nằm trong top ba.
Đông Phương Chiến cũng rất hài lòng với kết quả của mình, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần nói: “Bạn học Lâm, ta rất mong đợi màn trình diễn của ngươi đấy.”
Lúc này, Lâm Bắc Thần vẫn đang cân nhắc vấn đề lựa chọn chất độc, cũng không đáp lại.
“Ha ha, bây giờ sợ hãi cũng muộn rồi.” Đông Phương Chiến còn tưởng rằng Lâm Bắc Thần sợ, không ngừng chế nhạo.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt những học viên khác làm bọn họ có chút kinh ngạc.
Với sự kiêu căng, tự phụ ngày thường của Lâm Bắc Thần, lúc này sao hắn lại im lặng như vậy, chẳng lẽ thật sự tự biết mình không bằng? Cho nên không dám cố chấp nữa?
Bạch Khâm Vân xếp thứ bốn mươi tám, lo lắng vò đầu bứt tai, hận không thể thay Lâm Bắc Thần mắng Đông Phương Chiến.
Trên mặt Tào Phá Thiên lại là giễu cợt.
“Biểu đệ, hắn đang khiêu khích ngươi đấy, tại sao ngươi không đáp trả hắn?” Lâm Nghị vừa vặn đứng trước Lâm Bắc Thần, bộ dạng chân thật nhắc nhở.
Lâm Bắc Thần liếc mắt qua nhưng vẫn phớt lờ. Hắn đang sử dụng điện thoại di động của mình để thôi diễn Vạn Độc Tường Giải Thiên, thôi diễn ra hệ thống phòng thủ nơi cư trú được đề cử cho việc đầu độc, lúc này đang có manh mối, căn bản không quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình.
Lâm Nghị lắc đầu, hơi nhoẻ miệng cười.
Học viên thứ hai là Ngô Kì đến từ học viện Sơ cấp Số 4, đạt tiêu chuẩn về lực vạc một, lúc thử khiêu chiến với lực vạc hai, mới giơ lên một nửa thì thất bại vì kiệt sức.
“Ngô Kì, lực vạc một, hạng A.” Lý Thanh Huyền đưa ra thành tích. Cứ thế tiếp tục.