Trong ánh mắt của Lăng Trì loé lên một tia bất lực, nói: "Ta cho rằng, ngươi nên cân nhắc thật kỹ đề nghị trước đó của ta."
"Tòng quân sao?"
Lâm Bắc Thần lập tức lắc đầu giống như trống lắc, nói: "Không đi, không đi, sợ chết, sợ chết."
Lăng Trì nói: "Xem ra những lời mà lần trước ta đã nói, ngươi vẫn chưa cân nhắc kỹ lưỡng."
Lâm Bắc Thần nói: "Ta cũng muốn hỏi, không lẽ chiến sự ở tiền tuyến rất căng thẳng sao?"
Lăng Trì nói: "Vốn dĩ không căng thẳng. Sau khi cha ngươi chiến bại, tình hình đã trở nên không mấy lạc quan."
Ờ ......
Lại kéo về lại rồi.
"Điều đó cũng không sao cả."
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, cười he he nói: "Nếu như đế quốc thực sự bị huỷ diệt, ta sẽ căng buồm ra khơi."
"E rằng không chờ được đến lúc đó, rắc rối của ngươi đã tới rồi.”
Lăng Trì cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ngày hôm nay, với thân phận địa vị của Phương Chấn Nho, tại sao lại năm lần bảy lượt muốn nhắm tới ngươi? Không phải ngươi thật sự cho rằng là tài năng phi thường của ngươi khiến ông ta ghen tị đấy chứ?"
Lâm Bắc Thần nói với vẻ đương nhiên: "Không lẽ không phải à?"
Lăng Trì nói: "Trò đùa này không mắc cười chút nào".
Lâm Bắc Thần chỉ đành cười nịnh nói: "Chẳng lẽ là lão cha hoặc là lão tỷ đã mất tích của ta, cái mông không chùi sạch sẽ đã liên luỵ đến ta?"
"Đó là một ví dụ rất thô lỗ, nhưng chính xác là như vậy."
Lăng Trì nói: "Ta vốn dĩ không định quan tâm đến chuyện xúi quẩy rắm chó của ngươi, nhưng sau đó nghe nói ngươi định rút lui khỏi Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, lại lên tiếng ngăn cản, ngươi có biết là tại sao không?”
Lâm Bắc Thần nói: "Vì muội muội của ngươi?"
Lăng Trì im lặng.
"Ngươi có biết tại sao ta lại có tên là Lăng Trì không?" Hắn ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần. "Bởi vì như vậy tương đối tàn khốc?"
Lâm Bắc Thần mỉm cười, tiếp tục giả chết.
Lăng Trì với một giọng điệu bình tĩnh nói: "Bởi vì khi ta sáu tuổi, thực sự đã chém một người một ngàn tám trăm nhát dao, dùng thủ đoạn tàn nhẫn và đau đớn nhất để lăng trì hắn đến chết."
Lâm Bắc Thần nói: "Vậy người này chắc chắn đã làm chuyện gì đó khiến người người oán trách."
Lăng Trì phớt lờ hắn, nói: "Bởi vì hắn đã chọc giận ta, và cho đến hôm nay, người bị ta chính tay lăng trì, không có một trăm thì cũng có chín mươi.”
Nói đến đây, hắn nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Cho nên, ngươi tốt nhất không nên cho rằng ta thực sự rất dễ nói chuyện, không nên lấy cá tính của ngươi ra khiêu khích lòng nhẫn nại của ta, hiểu chưa?”
Lâm Bắc Thần bị ánh mắt của Lăng Trì đâm thủng, lập tức cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới như có vô số con dao sắc bén đang chặt chém, nhất là trong đũng quần phát lạnh, lập tức run lẫy bẫy nói: "Đúng vậy, đại ...đại hiệp!"
Lăng Trì dùng ngón tay xoa xoa mi tâm của mình.
Hành động này đã khéo léo che giấu một tia bất lực đang lóe lên trong đáy mắt hắn.
Hắn ở tiền tuyến, giết người vô số, hai tay ướt đẫm máu tươi, những nơi đi qua, không chỉ có người của đế quốc Bắc Cực, mà ngay cả quân sĩ của đế quốc Bắc Hải, đều phải kinh hồn bạt vía, được gọi là Huyết Thủ Tu La.
Từ trong giết chóc và chiến tranh từng bước đi đến ngày hôm nay, hắn đã chứng kiến quá nhiều cái chết và ly biệt, hắn cho rằng trái tim mình sớm đã giống như sắt đá, sẽ không vì một người nào khác ngoài người nhà mà có chút dao động.
Nhưng thiếu niên trước mặt này lại tạo cho hắn một cảm giác mệt mỏi.
Tên kỳ lạ này, nếu không phải ...ta thật sự muốn tát chết hắn.
"Lâm Bắc Thần, ngươi nhớ kỹ, lúc đầu sở dĩ ngươi không chết là bởi vì ngươi là một tên ngốc, là một tên não tàn, là một tên ăn chơi trác táng. Cho nên hoàng đế mới tha cho ngươi, những kẻ thù chính trị của Chiến Thiên Hầu phủ kia cũng lười truy cứu ngươi, nhưng mà bây giờ tài hoa mà ngươi thể hiện ra lại quá kinh người. Bây giờ Hoàng đế bệ hạ nghĩ như thế nào ta không biết, nhưng các kẻ thù chính trị năm xưa của cha ngươi lại có chút không thể ngồi yên được."
Lăng Trì nhìn Lâm Bắc Thần nói.
Lâm Bắc Thần gật đầu lia lịa.
Lăng Trì nói tiếp: "Hiện tại ngươi đã lộ ra tài năng của mình, muốn che giấu cũng không thể. Cho nên, ngươi phải tiến thêm một bước nữa, đoạt được quán quân của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá cấp thành, liền có được tư cách tự bảo vệ. Các quán quân của hạng mục cuộc thi này ở bất kỳ nơi nào đều nhận được sự bảo vệ cao nhất của pháp luật. Ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ ra, không ai có thể tùy ý xử lý. Vì vậy, nếu ngươi muốn yên ổn sống tiếp, ngươi không thể rút khỏi cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, hiểu rồi chứ?"
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, nói: "Hiểu rồi."
Thực ra trong lòng lại không hề coi trọng.
Cùng lắm thì quỳ xuống trước mặt Hải lão nhân, theo ông ta ra biển, gia nhập Hải tộc, có sao đâu chứ?
Nhưng hắn cũng biết rằng Lăng Trì làm như vậy là vì tốt cho mình.
Phần nhân tình này, chắc chắn phải nhận.
Lâm Bắc Thần hắn mặc dù không có gì tài ba nhưng trước giờ đều là có thù báo thù, có ân báo ân, không phải là loại tiểu nhân ngu ngốc vô liêm sỉ coi lòng tốt của người khác như lòng lang dạ thú.
Huống hồ, hắn đã đánh cược với Tào Phá Thiên, đường lui đã bị chặn đứng rồi.
Nếu như hắn không giữ lời, phá vỡ hình tượng nhân vật, Hải lão nhân e là sẽ ngay lập tức chém hắn cho cá ăn.
"Vậy bây giờ, ngươi nắm được mấy phần thắng lợi?”
Lăng Trì hỏi.
"Nếu như ta không nắm chắc" Lâm Bắc Thần sáng mắt lên: "Ngươi định truyền thụ cho ta thần công tuyệt thế sao? Cái loại mà đánh bại Bạch Hải Cầm trong nháy mắt kia?