"Ha ha, Lâm Bắc Thần, đây chính là bản thân ngươi tự tìm đường chết."
Trên mặt của Tào Phá Thiên lộ ra một nụ cười hung hãn, âm mưu của hắn đã thực hiện được, đắc ý nói: "Một chút thông minh, một chút thủ đoạn nhỏ đó của ngươi ở trong một trận chiến giống như Thiên Kiêu Tranh Bá, căn bản không có ý nghĩa chút gì cả, ta sẽ khiến cho ngươi hiểu được rằng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, tất cả mánh khoé nhỏ nhặt chẳng qua chỉ là mây trôi bóng vỡ nực cười mà thôi. Tới lúc đó, ta sẽ khiến người sinh tử lưỡng nan!”
Nói xong, hắn trực tiếp xoay người rời đi.
Trong đầu của Lâm Bắc Thần lại hiện ra những cảnh tượng ở Bắc Hoang sơn.
Chờ đã, Tào Phá Thiên.
Ta sẽ khiến cho sư đồ các ngươi, chết một cách vô cùng khó coi.
Cuộc tranh chấp kết thúc.
Thất hoàng tử và những người khác cũng quay người rời đi.
Khi đi qua cánh cửa căn phòng riêng của người thần bí kia, Thất hoàng tử liếc nhìn vào trong, do dự một chút, cuối cùng cũng nhanh chóng sải bước rời đi.
Sở Ngân và những người khác quay trở lại phòng riêng của mình.
Lâm Bắc Thần lại bước đến bên ngoài căn phòng riêng của người thần bí kia, cung kính hành lễ nói: "Đa tạ ân giúp đỡ của các hạ, Lâm Bắc Thần muốn đích thân gặp mặt cảm tạ, không biết có được không?"
"Điều này có cần thiết không?"
Giọng nói lạnh lùng của cường giả thần bí vang lên.
Lâm Bắc Thần nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta nghĩ là có."
"Vậy ngươi thay đổi ý định rồi à?"
Cường giả thần bí lại hỏi.
Lâm Bắc Thần nói: "Không."
Cường giả thần bí nói: "Vậy thì không cần thiết phải gặp mặt cảm tạ."
Lâm Bắc Thần cười khúc khích, mặt dày mày dạn nói: "Không, vẫn rất cần thiết." Trầm mặc một lát, cường giả thần bí nói: "Được, vậy ngươi bước vào đi."
Lâm Bắc Thần đẩy cửa phòng riêng ra và bước vào trong.
Thời khắc này, vô số ánh mắt đều muốn theo bóng dáng của Lâm Bắc Thần đi vào căn phòng riêng nhỏ bé này, nhưng đáng tiếc, cuối cùng lại bị cánh cửa của căn phòng riêng nhanh chóng đóng lại ngăn cản.
Bên trong, rốt cuộc là ai?
Sự hồi hộp này khiến cho những người có mặt ở Vạn Thắng lâu đêm nay đều cảm thấy trong lòng ngứa ngáy và vô cùng tò mò, nhưng không dám đi hỏi.
......
Trong căn phòng riêng.
Một người trẻ tuổi khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi eo lưng thẳng tắp ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Hắn thân mặc bạch y, không dính một chút bụi, sạch sẽ thuần khiết, nơi mà hắn ngồi giống như một bức tượng điêu khắc huyền băng vạn năm, toát ra khí tức lạnh lùng không ai có thể tiến vào, mày như phi kiếm, mắt như đầm băng, lại giống như là một cỗ máy kim loại không chút cảm xúc.
Chính là một trong những Tướng Tinh thế hệ mới chói lọi nhất của đế quốc, đại công tử của Thành Chủ phủ, huynh trưởng của Lăng Thần và Lăng Ngọ!
Lăng Trì!
Nhìn thấy người thật, dấu vết nghi ngờ cuối cùng trong lòng Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn biến mất.
Trước đêm nay, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng đại ca của Lăng Thần và Lăng Ngọ, một sĩ quan trẻ tuổi như vậy, lại có thể cách một bức tường gỗ, một cách hời hợt đã đánh bại người có thực lực khủng khiếp như Kiếm Thánh Bạch Hải Cầm- một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân Thành!
Cái đùi này càng to hơn, cường tráng và đáng tin hơn so với trong tưởng tượng!
Lâm Bắc Thần cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Sớm biết Lăng Trì lợi hại như vậy, lần trước khi gặp mặt đã biểu hiện nhiệt tình hơn một chút, ôm chặt lấy cái đùi lớn này.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng, trưởng tử của Lăng gia, thực lực lại mạnh mẽ đến như vậy chứ?
"Đại ...ờ, đại hiệp, đa tạ ngươi lần này đã giải vây giúp ta.” Lâm Bắc Thần cười híp mắt nói.
"Đại?"
Lăng Trì nhìn hắn, ánh mắt giống như hai cái thước, đánh giá từ trên xuống dưới, nói: “Đại gì?”
Ờ?
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt ngượng ngùng.
Không đúng.
Hình tượng nhân vật của ta không nên lái một chiếc xe cứng rắn như vậy.
Lăng Trì chỉ vào vị trí đối diện nói: "Ngươi có phải muốn gọi là đại cửu ca không?" Mẹ kiếp?
Lâm Bắc Thần nhất thời sởn cả tóc gáy.
Người này biết ‘đọc tâm thuật’ sao?
"Ngươi rốt cuộc là người như thế nào?"
Lăng Trì nhìn Lâm Bắc Thần thật kỹ, nói: "Nói ngươi háo sắc như mạng, muội muội của ta tuyệt sắc như vậy, còn bám lấy người, ngươi cũng không cần, nói ngươi sợ chết, lại dám đối đầu với Phương Chấn Nho ở trước mặt mọi người, mắng mỏ Bạch Hải Cầm, còn định ra giao ước sinh tử với Tào Phá Thiên, tự tìm đường chết muốn cản cũng không cản được, nói ngươi tham tiền, dường như ngươi đối xử với quản gia bên cạnh cũng không tồi, còn mua kiếm cho hắn, nói ngươi yếu đuối, ngươi có thể giết cả một thành chỉ trong một đêm, nói ngươi ích kỷ, ngươi vì một tiểu nhị của quán trọ đã đơn thương độc mã đi mạo hiểm. Nói ngươi tàn nhẫn độc ác, ngươi lại không giết Triệu Vũ Dương, ngoại trừ sơn tặc ra, ngươi chưa từng giết ai cả... "
Lâm Bắc Thần đột nhiên biến sắc, lớn tiếng nói: "Ngươi điều tra ta sao?" "Đúng vậy."
Lăng Trì nhướng mày, với vẻ dĩ nhiên nói: "Ta đang điều tra ngươi, thế nào?"
"He he he, không sao cả, không sao cả."
Giọng nói của Lâm Bắc Thần lập tức trở nên giống như một con mèo béo bị đe dọa, cười làm lành: "Cứ điều tra tuỳ thích, Lâm Bắc Thần ta là một chính nhân quân tử nổi tiếng ngồi cả tiếng trong lòng không loạn, tiểu lang quân thành thật dễ thương, đại trượng phu hiệp nghĩa vô song, mỹ nam anh tuấn vô địch, cây ngay không sợ chết đứng, không sợ điều tra, he he!”
Lăng Trì cau mày, nhàn nhạt nói: "Đại trượng phu ngồi cả tiếng trong lòng không loạn? Vậy hai tỳ nữ xinh đẹp Thiến Thiến và Thiên Thiên mỗi đêm tắm cùng ngươi là sao vậy? Muội muội ta hình như vẫn chưa biết đúng không?"
Lâm Bắc Thần như con thỏ bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên nói: "Ngươi ngươi ngươi ...chuyện này ngươi cũng biết à?"
Lăng Trì chẳng ư hử gì cả.
Lâm Bắc Thần vội vàng nói: "Ngươi nghe ta giải thích, giữa chúng ta không có ngoại tình, chúng ta là trong sạch."
Chờ đã?
Tại sao ta phải giải thích chứ?